Mẹ mất sớm, nhiều năm qua anh cảm nhận rõ sự vất vả và cô đơn của bố,        anh biết bố vẫn chờ một câu nói của anh, người bố hết lòng thương yêu 
con        trai vẫn hy vọng con trai mình đồng ý cho mình tái hôn. Nhưng với        tính cách của một thanh niên chưa từng trải, anh nhất định không chịu        nói ra câu đó, mãi cho đến năm 22 tuổi khi anh nhìn thấy bố anh có tóc        bạc, anh mới hiểu là mình đã quá ích kỷ và tàn nhẫn.
Khi anh nói với        bố, bố anh mắt ngấn lệ nói: “
Con yêu, con đã trưởng thành thật rồi”.Tối        hôm đó, anh và đám bạn vui vẻ kéo nhau vào quán bar, đây là lần đầu tiên        anh đến quán bar, tâm trạng vừa hiếu kỳ vừa hoang mang. Sau khi uống một        chai bia, anh mới mạnh dạn đưa mắt nhìn một vòng xung quanh. Ánh mắt anh        dần bị thu hút bởi một bóng người đang nhảy múa trên sàn.
Đó là một        cô gái trẻ, đang nhảy vũ điệu la tinh một mình. Cơ thể cô mềm dẻo, vòng        chuông bạc đeo trên cổ chân cô phát ra âm thanh theo từng bước nhảy,        khung cảnh hữu tình, đầy mê hoặc. Anh cảm thấy tiếng chuông như đang gõ        vào trái tim anh từng nhịp từng nhịp một và đã ở cánh cửa trái tim bị        đóng kín suốt 22 năm qua của anh…
Ánh mắt cô vô tình bắt gặp ánh mắt        anh, giây phút đó cô mỉm cười dịu dàng với anh. Anh ngồi ngẩn ngơ, anh        muốn đi xuống sàn nhảy hỏi tên cô, hỏi số điện thoại của cô nhưng anh        lại sợ mình đường đột quá, lại cũng sợ bị cô từ chối, sợ bị bạn bè cười        nhạo. Anh cứ ngồi phân vân như vậy, rồi đột nhiên anh không thấy bóng        dáng cô đâu nữa, trong phút chốc anh cảm thấy thất vọng.
Anh nghĩ        thầm thôi để ngày mai vậy. Và tối hôm đó trong giấc mơ của anh xuất hiện        một cô gái, cô gái đó nhảy vũ điệu la tinh không ngừng nghỉ.
Ngày        hôm sau và hôm sau nữa, cô gái đó vẫn không xuất hiện. Trong lòng anh        rất buồn, lần đầu tiên anh hiểu ra có khi chỉ một phút đắn đo trong đời        là vĩnh viễn tuột mất cơ hội.
Nhưng anh không ngờ nửa năm sau anh và        cô lại gặp nhau.
Bố anh cuối cùng đã tái hôn, ông không giấu được        vui mừng khi nói qua điện thoại: “
Cô ấy là một người phụ nữ tốt, nghỉ        Tết con về nhà sẽ được gặp cô ấy”.Rồi cũng đến kỳ nghỉ Tết, anh        ở lại trường thêm vài ngày rồi mới quyết định về nhà. Mở cửa cho anh là        một cô gái tầm 25 – 26 tuổi, cổ cao, da trắng, đôi mắt sáng long lanh.        Vừa nhìn, anh mừng rỡ nhận ra chính là cô ấy, cô gái nhảy vũ điệu la        tinh, cô gái thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh. Nhưng tại sao        cô ấy lại xuất hiện trong nhà anh với bộ đồ mặc ở nhà?
Tiếng bố anh        vang lên từ phía sau cô: “
Đây chính là dì Vân con ạ”.Dì Vân?        Phút chốc anh cảm thấy mọi vui mừng và hy vọng vừa có được đều vỡ vụn.
Anh        nhất quyết không chịu gọi cô là dì Vân, anh không rõ bố anh tại sao lại        lấy một cô gái trẻ như vậy, anh càng không hiểu là tại sao một cô gái        trẻ trung xinh đẹp như vậy lại lấy bố anh, một người đàn ông đã ngoài 50        tuổi. Những câu hỏi này cứ vướng mắc trong lòng anh tạo thành một nút        thắt không thể tháo gỡ, càng không thể nhờ người khác giải đáp được.
Cô        chăm sóc anh rất chu đáo, giống như tất cả các người mẹ kế khác trên thế        giới này chăm sóc con riêng của chồng vậy. Quần áo anh thay ra, cô giặt        là phẳng phiu, thức ăn cô nấu hàng ngày đều là những món ăn anh thích,        chắc chắn là cô đã hỏi từ bố anh. Anh ăn rất ít, và anh thấy rõ vẻ thất        vọng trong mắt cô, nhưng quả thực anh không thể nuốt nổi, anh không có        tâm trạng để ăn uống.
Mỗi sáng cô đều nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh,        sau đó bước nhè nhẹ vào đặt một cốc sữa nóng lên bàn cạnh đầu giường        anh. Buổi tối anh hay ngồi trước máy tính đến tận đêm khuya, cô nhẹ        nhàng hỏi: “
Tôi làm chút đồ ăn đêm cho cậu nhé”.
Từ đó, anh        có thói quen ngủ muộn dậy sớm. Ngủ muộn vì đêm cô sẽ làm đồ ăn cho anh,        dậy sớm vì có ly sữa nóng mỗi sáng. Khi cô vào phòng anh, anh có thể        ngửi thấy mùi hương của cô, luôn là mùi hoa ly thơm dịu.
Ánh mắt anh        thường dõi theo bóng dáng cô từ nơi này đến nơi khác, khi ánh mắt hai        người vô tình gặp nhau, anh bối rối nhìn đi nơi khác. Khi đó anh thấy        trong ánh mắt của cô cũng có chút bối rối.
Sau khi tốt nghiệp, anh        về làm ở công ty của bố anh. Bố anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại,        ông có người vợ trẻ đẹp, dịu dàng, có cậu con trai khôi ngô tài giỏi,        chỉ duy nhất có một điều ông không hiểu là tại sao con trai mãi không        thấy yêu ai. Trong công ty có rất nhiều cô gái trẻ đẹp, họ đều có tình ý        với anh, nhưng anh lại không thích ai, cứ hết giờ làm là về nhà, lặng lẽ        như cái bóng, không giống với tính cách của thanh niên thời nay.
“
Đã        đến lúc con trai phải có người yêu rồi”. Bố nói với người vợ trẻ của        mình trong bữa cơm. Cô cười và nói: “
Đúng đó, hay là có nhiều người        theo đuổi quá nên cậu không biết chọn ai?”. Trái tim anh nghẹn lại,        anh ngẩng mặt lên khỏi bát cơm, lại bắt gặp ánh mắt của cô, anh bối rối        cầm muôi múc canh nhưng luống cuống lại làm đổ bát canh.        
                  Ngàn lần hạnh phúc, trăm nỗi dày vò, đời này kiếp này, đây là lần đầu          họ ở bên nhau và cũng là lần cuối (Ảnh minh họa)        
        Tối hôm đó, khi cô mang trà vào cho anh, cô hỏi anh muốn tìm bạn gái như        thế nào. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, và nói: “
Tôi muốn        tìm một cô gái biết nhảy vũ điệu la tinh, tôi chỉ gặp cô ấy có một lần        nhưng không sao quên được cô ấy”.Người cô run lên, anh đột        nhiên quay người lại, ôm chầm lấy cô, cô gục đầu vào lòng anh, anh cảm        nhận được nước mắt cô thấm ướt ngực áo anh. Một lúc sau, cô lùi ra cửa,        giọng run run nói: 
“Tôi có một cô em họ, mọi điều kiện đều rất ổn,        tôi sẽ giới thiệu cho cậu nhé”.Sau đó em họ cô, Thu Hà đã trở        thành bạn gái của anh. Thu Hà quả thực là một cô gái tuyệt vời, không        chỉ xinh đẹp mà cô còn biết cách ăn mặc hợp mốt, nhiệt tình, hay nói hay        cười. Sau khi gặp, cô rất thích anh và cô bắt đầu tự cho mình là bạn gái        của anh, thi thoảng cô lại xuất hiện trong phòng khách nhà anh. Nếu với        tư cách là người yêu thì rõ ràng là anh quá lạnh nhạt thờ ơ, nhưng Thu        Hà không phải là cô gái tinh tế nên cô không bao giờ trách móc gì về        thái độ của anh, hai người họ cứ bên nhau như vậy.
Vì có sự xuất        hiện của Thu Hà nên anh cảm thấy cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều, anh        có thể ngồi bên cạnh cô, cùng cô xem ti vi nghe nhạc một cách tự nhiên        mà không để lộ ra ý đồ thật của mình. Khi cô ở trong bếp một mình, anh        có thể mượn cớ uống nước, rửa hoa quả để đi ra đi vào bếp, mạnh dạn ngắm        nhìn cô. Khi cô quay đầu lại, ánh mắt của anh không hề lẩn tránh, anh        không còn sợ người ngoài nhìn sẽ nhận ra có gì đó không bình thường nữa,        anh nhìn cô thì đã sao? Cùng chung sống dưới một mái nhà, làm gì chẳng        có lúc vô tình đụng chạm vào nhau, hơn nữa anh đã có bạn gái. Bạn gái        của anh xinh đẹp gợi cảm, lúc này đang ngồi ở ngoài phòng khách nhà anh        kìa. Chỉ có anh là hiểu rõ anh muốn ở gần cô là vì anh không thể kìm chế        được bản thân và muốn được ở gần cô gái mà anh thích.
Cô cũng hiểu        điều đó, cô bất giác đỏ mặt, khi anh đi ra đi vào trong căn bếp chật        hẹp, cơ thể hai người không tránh khỏi có lúc chạm vào nhau, họ cảm nhận        được cơ thể của người kia run lên và có chút thích thú, dù vậy sự thích        thú đó cũng không thể làm họ quên đi sự tuyệt vọng.
Một hôm bố anh        phải đi công tác xa nhà, trước khi đi ông nói với anh: “
Bố không ở        nhà mấy ngày, con gọi Thu Hà đến ở cùng với con hoặc ở cùng dì Vân cho        vui”.Anh suy nghĩ về lời bố dặn, tại sao lại phải gọi Thu Hà        đến ở cùng mình chứ? Anh vốn không cần đến sự hiện diện của Thu Hà bên        cạnh mình.
Trong ngôi nhà này, lần đầu tiên chỉ có anh và cô. Một        người đàn ông và một người đàn bà trẻ, nhưng người đàn ông đó lại là con        của chồng cô, cô là 
mẹ kế của người đàn ông đó.
Cô vào phòng        mình từ sớm, cả buổi tối không có bất kỳ tiếng động gì. Anh nằm trên        giường, xoay qua xoay lại mà không ngủ được và anh cứ nằm trằn trọc như        vậy cho đến tận sáng. Trước mắt anh cứ xuất hiện tiếng chuông bạc trên        cổ chân cô, từng nhịp từng nhịp gõ vào trái tim anh. Hơi thở của anh trở        nên dồn dập, anh cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
Anh đứng trước cửa        phòng cô, giơ tay lên rồi lại bất lực hạ tay xuống, anh lao vào nhà tắm,        dùng nước lạnh xối ướt từ đầu đến chân. Nhưng khi anh bước ra khỏi nhà        tắm không một mảnh vải trên người, anh khựng người lại, cô mặc một chiếc        váy ngủ mỏng manh, đang ngái ngủ đi từ trong phòng ra, đường cong cơ thể        cô hiện rõ trước mắt anh.
Giây phút đó, trong mắt anh chỉ có cô và        nụ cười duyên dáng của cô. Anh ôm lấy cô bằng sức mạnh của một người đàn        ông, anh điên cuồng hôn cô tới tấp, lúc đầu cô sợ hãi, rồi sau đó cô bắt        đầu nhiệt tình đáp lại anh.
Họ quấn lấy nhau, lăn lộn trên sàn nhà,        môi cô run run hôn lên khắp cơ thể anh, khi cơ thể hai người hòa vào        nhau, họ cùng khóc… Ngàn lần hạnh phúc, trăm nỗi dày vò, đời này kiếp        này, đây là lần đầu họ ở bên nhau và cũng là lần cuối. Đêm nay, họ nằm        ôm nhau, vương vấn không rời, như muốn yêu nhau trọn cuộc đời này. Khi        ánh sáng ban mai đầu tiên xuất hiện, cô ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo.        Anh ôm lấy cô từ phía sau và nói: “
Anh không muốn em đi”.Cô        quay đầu lại cười nói: “
Đừng ngốc vậy, với em chỉ một đêm nay là em        đã mãn nguyện rồi, sau này em sẽ sống hạnh phúc, ông ấy rất tốt với em,        rất yêu em…”.Cửa đóng lại, anh thấy mặt mình lành lạnh, anh đưa        tay lên vuốt mặt thì thấy toàn là nước mắt.
Bố anh về, nhìn thấy Thu        Hà ở trong nhà, ông rất vui vẻ và yên tâm. Ông nói: 
“Các con có muốn        đi nước ngoài không? Bố cho hai đứa đi Paris nhé”. Thu Hà vui mừng        hoan hô: “
Được ạ, được ạ. Bác thật tuyệt vời”.Ngồi trên máy        bay, Thu Hà đột nhiên hỏi anh: “
Anh đã từng yêu em chưa?”. Anh        nhìn cô, cô cười nói: “
Công cụ, không phải vậy sao? Em chỉ là công cụ        của anh, còn anh là công cụ của em. Đi Paris chính là mục đích của em,        sau khi đến Paris anh có thể chia tay em”.Thu Hà đã nhìn rõ tâm        can anh, lẽ nào bố anh lại không nhận ra sao? Anh nhớ lại đêm hôm đó,        trong lòng thấy chua xót, đời người có nhiều thay đổi bất ngờ vậy sao,        mơ ước về 
tình yêu rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ một đêm đã là đủ        cho cả một đời.