|

Con gái tôi cặp kè với đại gia



Chỉ vì những thứ hư vinh trước mắt, cô con gái tôi đã sa vào vòng tay của đại gia đáng tuổi bố mình và ngày càng lún sâu mặc cho tôi can ngăn, cấm cản.


Con gái tôi cặp kè với đại gia
ảnh minh họa

Tôi là một phụ nữ chịu nhiều thiệt thòi khi chồng mất sớm. Cô con gái tôi lên 4 tuổi là lúc chồng tôi bị tai nạn giao thông và vĩnh viễn ra đi. Tôi ở vậy một mình nuôi con và phấn đấu trong công việc. Cũng có nhiều người muốn cùng tôi góp gạo thổi cơm chung nhưng vì sợ con gái khổ khi mẹ đi bước nữa, nên tôi đều từ chối. Tôi một mình vừa làm mẹ, vừa làm cha trong gia đình. Nhiều khi mệt mỏi tôi cũng muốn buông xuôi, nhưng nhìn vào con gái tôi lại có thêm niềm tin trong cuộc sống.

Tôi làm văn thư cho một công ty nhà nước. Mức lương của tôi không phải là nhiều nhưng khéo chi tiêu vẫn đủ trang trải cuộc sống. Tôi luôn cố gắng để con gái không phải thua bạn kém bè. Con gái tôi, Tú Anh, 20 tuổi, hiện là sinh viên đại học. Con bé rất ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không bao giờ làm tôi phải phiền lòng.

Đang học năm thứ ba, Tú Anh xin phép tôi cho đi làm thêm công việc PG (quảng cáo cho các nhãn hàng sản phẩm). Thấy tôi băn khoăn chưa quyết, Tú Anh hết lời thuyết phục. “Con sẽ thu xếp để công việc không ảnh hưởng đến việc học. Công việc này không chỉ giúp con va chạm với xã hội mà còn hỗ trợ cho công việc mà con sẽ làm sau này. Tiếp xúc với giới kinh doanh, con sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm”, Tú Anh nói. Nghe con gái nói có lý, tôi gật đầu chấp thuận.

Kể từ khi đi làm PG, Tú Anh thường xuyên vắng nhà. Dần dần, tôi phát hiện con bé thường trang điểm rất kỹ trước khi đi học. Vào phòng con bé dọn dẹp, tôi thấy có nhiều quần áo, nước hoa và mỹ phẩm đắt tiền. Khi tôi hỏi xuất xứ của những món đồ, Tú Anh nói đều là từ tiền đi làm PG mà có. Tôi tin tưởng và không tra hỏi gì thêm. Nhưng đến lúc Tú Anh sử dụng chiếc điện thoại I-phone thay chiếc điện thoại tôi tặng cho con gái nhân dịp sinh nhật năm trước, linh cảm của người mẹ cho thấy có điều gì đó khác thường, tôi âm thầm tìm hiểu mọi chuyện.

Ngày hôm sau tôi xin nghỉ làm để bí mật theo dõi Tú Anh. Buổi sáng con bé vẫn đến trường đi học như thường lệ. Tuy nhiên, lúc tan trường, vừa ra khỏi cổng Tú Anh đã ôm eo một người đàn ông trung niên. Sau đó, hai người tay trong tay tiến về phía chiếc xe hơi sang trọng đỗ ở vệ đường rồi lên xe đi thẳng. Tôi không còn tin vào mắt mình nữa, người đàn ông đó đáng tuổi bố của Tú Anh, vậy mà hai người có thể thân thiết tình cảm như vậy được.

Tôi lấy máy gọi điện thoại cho Tú Anh. Vài tiếng tút dài trôi qua mới nghe thấy tiếng của Tú Anh nghe máy, tôi hỏi: “Con đang ở đâu” thì nhận được ngay câu trả lời mà tôi đã nghe rất nhiều từ Tú Anh từ những lần trước: “Con vừa tan học, con đang phóng xe máy đến chỗ làm PG mẹ à”. Tôi tức giận gào lên: “Con còn định nói dối mẹ đến bao giờ. Con về nhà nói chuyện với mẹ ngay không thì đừng trách”. Khó khăn lắm tôi mới định thần lại được và đi được xe về nhà. Tôi ngồi ở phòng khách đợi Tú Anh, trong lòng rối bời. Tôi thấy thật xấu hổ với người chồng đã khuất của tôi, không thể nuôi dạy con gái nên người.

Tú Anh về. Nhìn thái độ tức giận của tôi, con bé dường như không dám nói dối, lí nhí kể hết sự thật. “Ông ấy là giám đốc tập đoàn mà con làm PG. Ông ấy bảo chỉ cần con đi chơi với ông ấy, ông ấy sẽ cho tiền, tặng quà. Con không làm gì dại dột cả đâu, mẹ đừng lo”, Tú Anh nói. “Mẹ có để cho con thiếu thốn gì đâu. Xe máy, điện thoại, quần áo tuy không thể đắt tiền nhưng đâu đến nỗi nào. Con cặp kè với người đáng tuổi bố mình mà không biết xấu hổ sao, còn nói không làm gì dại dột", tôi nói trong nước mắt. Lần đầu tiên tôi giận con gái mình đến như vậy. Tú Anh rối rít xin lỗi và cũng khóc nức nở.

Qua cơn xúc động, tôi bắt con gái không được liên lạc với người đàn ông đó đồng thời không đi làm PG nữa và Tú Anh đã hứa với tôi. Từ sau chuyện hôm đó tôi cố tin là con gái mình sẽ thay đổi nhưng trong lòng không khỏi ngổn ngang suy nghĩ. Liệu Tú Anh có thật sự chấm dứt hay vẫn lén giấu tôi để qua lại với người đàn ông đó? Tôi có nên đi tìm người đàn ông đó để nói lý lẽ không? Liệu tôi có cần phải theo dõi con bé tiếp không? Tôi dần lấy lại sự tin tưởng khi thấy Tú Anh vẫn đi học và về nhà như bình thường. Thế nhưng mọi chuyện lại tồi tệ hơn là tôi nghĩ.

Hôm đó tôi đang làm việc ở công ty thì nhận được điện thoại và số điện thoại hiện ra là của Tú Anh. Giờ này con bé đang trong lớp học, không hiểu gọi tôi có chuyện gì. Khi tôi bắt máy, một phụ nữ nói giọng gấp gáp: “Cô có phải người thân của số điện thoại này không? Đến ngay bệnh viện đi, cô bé này bị tai nạn xe hơi”. Tai tôi như ù đi, tôi lao ngay đến bệnh viện. “Con chị chỉ bị rách đầu gối và xây xát ở một số chỗ chứ không ảnh hưởng gì. Người đàn ông đi cùng thì e rằng... không qua khỏi được”, bác sĩ nói. Lúc đó tôi không quan tâm đến điều gì hết, tôi chạy thẳng vào xem con gái mình ra sao.

Khi thấy Tú Anh chỉ bị thương nhẹ như lời bác sĩ nói, tôi mới yên tâm phần nào. Lúc ấy, tôi chợt nhớ đến lời của bác sĩ khi nãy. Tôi vội hỏi con bé: “Ai đi cùng xe với con. Mẹ phải sang xem họ thế nào?”. Tú Anh nhìn tôi lưỡng lự. “Nói đi, người ta sắp không qua khỏi rồi”, tôi quát lên giục con bé. Tú Anh mở to mắt lắp bắp hỏi: “Mẹ nói gì cơ. Ông ấy làm sao. Không thể nào”. Con bé bất ngờ nhào ra khỏi giường. Tú Anh chạy như điên dọc hành lang đến phòng cấp cứu, đập cửa liên hồi. Tôi ngăn lại mà không được. Cú sốc khiến Tú Anh ngã lăn ra ngất lịm. Tôi và mấy y tá phải dìu con bé về phòng.

Khi Tú Anh chìm vào giấc ngủ trong hoảng loạn, tôi mới có thời gian sang phòng cấp cứu hỏi thăm sự tình. Qua câu nói của Tú Anh, tôi lờ mờ đoán biết người đàn ông đi cùng Tú Anh là ai. Lúc này, người nhà của ông ta đã tới. Một người phụ nữ tuổi trung niên nhưng vẫn có nét duyên dáng xinh đẹp cùng hai cô con gái trạc tuổi Tú Anh. Cả ba òa khóc khi bác sĩ thông báo tin buồn. Tôi càng tin chắc phỏng đoán của mình là đúng. Tôi không dám lộ diện hay đến gần họ, loạng choạng quay về phòng Tú Anh.

Tôi xin bác sĩ cho Tú Anh ra viện sớm, về nhà tĩnh dưỡng. Khi biết tin người đàn ông đó đã qua đời, Tú Anh thẫn thờ như người mất hồn, không ăn uống mặc cho tôi dỗ dành thế nào. Phải một thời gian dài điều trị tâm lý, Tú Anh mới hồi phục lại. Con bé nghẹn ngào kể cho tôi chuyện xảy ra vào ngày định mệnh ấy.

Hóa ra sau lưng tôi, Tú Anh vẫn lén lút qua lại cùng với người đàn ông kia. Thay vì đi chơi vào những buổi chiều như lúc trước sẽ khiến tôi nghi ngờ, con bé trốn học để cặp kè với ông ta. Hôm đó, hai người rủ nhau ra ngoại ô chơi để thay đổi không khí. Ai ngờ trên đường đi vợ của người đàn ông gọi điện, Tú Anh không muốn ông nghe điện thoại nên hai người đã giằng co chiếc điện thoại. Chiếc ô tô chệch lái lao thẳng sang bên đường. “Con xin lỗi đã không giữ lời hứa với mẹ. Mẹ ơi, lúc đầu con qua lại với ông ấy chỉ vì tiền của ông ấy thôi. Nhưng sự quan tâm chăm sóc của ông ấy như một người bố, một người đàn ông, một người bạn trai khiến con dần có tình cảm với ông ấy lúc nào không biết. Con chỉ biết rằng khi bị mẹ phát hiện, con không thể cắt đứt với ông ấy. Con yêu ông ấy mẹ ơi. Thế mà giờ ông ấy đã mất, con lại chính là người giết ông ấy”, Tú Anh nói.

Chờ cho Tú Anh bình phục hẳn, tôi đưa con bé đến nhà người đàn ông kia. Tú Anh đã quỳ trước mặt vợ của ông tạ tội. Trái với dự đoán của tôi rằng chị ta sẽ điên cuồng chửi bới, người phụ nữ đỡ Tú Anh dậy và nói: “Hãy để nỗi đau của tôi được chôn vùi mãi mãi. Đừng bao giờ đến đây nữa”. Biết mình đã được tha thứ, Tú Anh òa khóc nức nở.

Số tiền tôi gom góp để dành cho Tú Anh sau này được đem ra sử dụng. Tôi đăng ký cho con gái đi du học nước ngoài. Phải xa đứa con bé bỏng khiến lòng tôi đau như cắt. Nhưng tôi hiểu rằng, chỉ có cách này mới phần nào giúp Tú Anh có thể quên đi đau buồn và sai lầm trong quá khứ.



Đăng lên bởi admincuchot lúc 05:25. Trong thư mục . Nếu như bạn thích tin tức từ website này hãy theo dỏi bằng RSS 2.0.
Đăng bài viết của bạn bằng cách gữi bài viết về email cuchot86@gmail.com

0 comments for "Con gái tôi cặp kè với đại gia"

Leave a reply