Đôi mắt lá răm
Nếu như lúc còn độc thân, đó là thế mạnh của em, là niềm tự hào của tôi thì giờ đây, đôi mắt của em chính là vết thương lòng của tôi, nó khiến tôi “lên cơn” không biết bao lần.
Hồi mới cưới, tôi đưa em đi chơi cùng cơ quan, lúc ăn buffet, một gã coi cũng bảnh trai ở phòng ban khác, do không biết em là vợ tôi, thấy có cô gái mắt ướt nhìn mình cười duyên, thì hắn “ngã quỵ” trong tích tắc. Ngay lập tức, gã bắt chuyện, diễu hành theo em qua các quầy thức ăn, gắp thức ăn cho em, rồi mạnh dạn ngồi chung bàn với em. Tôi tiến đến bàn ngồi chung, xẵng giọng: “Chào, đây là vợ mình!”. Trong thoáng chốc, ánh mắt của anh bạn đồng nghiệp tối sầm lại. Hắn lúng túng ờ ờ nói thêm vài câu rồi chào tạm biệt. Em quay sang trách tôi: “Sao tự nhiên anh tỏ thái độ hằn học với người ta vậy?”. Tôi bực bội: “Anh là chồng em, anh không có quyền giới thiệu vợ mình sao?”. Thế là mắt nàng bắt đầu ươn ướt làm tim tôi xìu theo.
Một lần khác, tôi có anh bạn thân ở xa ghé nhà chơi. Dù là bạn thân học với nhau từ thời cấp I cho đến đại học, nhưng khi ra trường, anh bạn này nhanh chóng thành đạt. Khi hắn ta bảnh bao bước xuống từ xe hơi, vợ tôi lập tức lia mắt nhìn. Tôi đọc được rằng anh ta lạc vào mắt vợ tôi trong vài giây. Tôi cứ tự nhủ, là do mình ghen quá, nên mới có những cái nhìn lệch lạc như vậy. Nhưng suốt buổi ăn tối hôm đó, vợ tôi và anh bạn nói chuyện với nhau thật vui, như quen nhau từ lâu lắm. Thỉnh thoảng, tôi thấy ánh mắt nàng lại long lanh nhìn bạn. Ánh mắt ấy biến tôi thành một gã im thin thít suốt buổi tối. Còn anh bạn thì hầu như không để ý gì đến thái độ của tôi, cứ vui vẻ trò chuyện, lâu lâu lại quay sang hỏi sao tôi để bà xã nói chuyện thay vậy, nghe thật dễ quê gì đâu!
Mặc dù sau đó, giữa vợ tôi và anh bạn đó cũng không có gì hơn, ngoài lâu lâu thỉnh thoảng họ có khen ngợi nhau… thông qua tôi. Hiện nay, vợ tôi vẫn chưa làm điều gì có lỗi, hoặc ít ra là tôi chưa biết. Cô ấy không phải là mẫu người vợ đảm đang tần tảo, nhưng cũng biết sắp xếp gia đình ổn thỏa trong ngoài. Tôi không trách được vợ mình điều gì.
Tuy nhiên, là chồng của em, hiểu em từ thời con gái, tôi cảm thấy bất an vô cùng. Ngày xưa người đẹp Chiêu Quân có đôi mắt “trầm ngư lạc nhạn” khổ một đời hồng nhan. Tôi sợ em cũng vậy. Tôi biết suy nghĩ của mình có phần… cổ hủ, nhưng thật lòng, mỗi khi nhìn vào đôi mắt lá răm ấy, lòng tôi dậy sóng lo âu. Nhiều lần tôi chia sẻ với vợ về điều này, nhưng cô ấy gạt phăng: “Anh cứ lo xa, em là vợ anh rồi mà anh còn suy nghĩ lung tung”.
Vợ ơi, anh chỉ muốn em bớt liếc mắt thôi, để anh yên tâm "cày bừa" giữa cuộc đời bộn bề này, mang lại cho em và gia đình mình cuộc sống bình yên.
CHIÊU MINH
Đăng bài viết của bạn bằng cách gữi bài viết về email cuchot86@gmail.com