|

Tôi đã mua chuộc con của người tình để được bên anh




Cậu bé vùng vằng rồi khóc toáng lên, vơ cả đống đồ chơi ném thẳng vào mặt tôi, còn tôi chỉ biết đứng như trời trồng, choáng váng vì phản ứng mạnh ngoài dự tính của đứa trẻ. Khi tôi tưởng rằng mình sắp đạt đến đích thì tất cả lại vỡ vụn, tan tành. Anh bế thốc con, vội vã ra khỏi cửa, bỏ lại mình tôi chơ vơ, bẽ bàng giữa đống đồ chơi vụn nát và cõi lòng tan hoang.



Tôi thường dẫn cậu nhóc đi công viên, cho nó chơi tất cả những trò chơi mà nó đòi. Nó cười như nắc nẻ, về rồi vẫn còn tiếc nuối: “Lần sau dì lại cho con đi tiếp dì nhé!”. (Ảnh minh họa)
Tôi thường dẫn cậu nhóc đi công viên, cho nó chơi tất cả những trò chơi mà nó đòi. Nó cười như nắc nẻ, về rồi vẫn còn tiếc nuối: “Lần sau dì lại cho con đi tiếp dì nhé!”. (Ảnh minh họa)

Mối tình thầy trò trái khoáy


Tôi là một giáo viên ngoại ngữ vừa ra trường, thứ tiếng tôi dạy khá hiếm người học và cũng hiếm cả người dạy, do đó mà dù ít học sinh, tôi vẫn kiếm được số tiền đủ trang trải cho một cuộc sống sung túc, đủ đầy nơi thị thành. Tôi đã từng có người yêu cho đến khi gặp anh.


Anh là học trò của tôi, một trong số ít những học trò thật sự sáng giá. Anh hơn tôi 4 tuổi và đã có gia đình. Ngày đầu anh tới đăng kí học, tôi đã nghe tiếng sét ái tình nổ bên tai. Từ ngày có anh trong lớp, tôi thường cố tình kéo dài giờ học để được ngắm anh nhiều hơn.


Tôi giao cho lớp thật nhiều bài tập để có thể rảnh rỗi ngồi ngắm anh hàng giờ liền. Anh không đẹp trai nhưng rất nam tính. Vẻ nam tính ấy toát ra từ cả dáng điệu, giọng nói cho đến cách anh đối xử với phái nữ. Càng ở gần anh, tôi càng thấy xao xuyến, khó lòng kiềm chế nổi.


Anh đang là trưởng phòng một công ty kinh doanh có tiếng. Thu nhập cao nên lúc nào anh cũng thật lịch lãm trong những bộ cánh sang trọng. Tôi không thể phủ nhận rằng đó là một phần tạo nên sự hấp dẫn của anh, hơn hẳn so với cậu người yêu vừa ra trường và đang long đong kiếm việc để trụ lại thành phố của tôi.


Mỗi buổi học, tôi đều cố dành thật nhiều sự quan tâm đến anh và mong anh nhận ra điều đó. Tôi rất nhiệt tình giải đáp mọi thắc mắc của anh và thường xuyên dành cho anh những lời khen ngợi ngọt ngào. Tôi thường chớp cơ hội để nhìn thẳng vào mắt anh, nồng nàn, say đắm.


Mỗi khi đứng gần anh, tim tôi chỉ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bởi tình cảm ấy mà dù biết anh đã có gia đình, có vợ và một cậu con trai xinh xắn, tôi vẫn quyết giành lấy anh cho riêng mình.


Qua những “tín hiệu” càng lúc càng dồn dập và rõ ràng của tôi, dường như anh cũng nhận ra phần nào, song anh không hề tỏ thái độ, không phản đối, cự tuyệt mà cũng chẳng vồn vã đón nhận. Anh như còn đang bối rối, lưỡng lự. Biết rằng anh đã xao động, tôi càng tấn công mạnh hơn.


Tôi có nhan sắc, lại đang ở cái tuổi đẹp nhất của người con gái, chưa người đàn ông nào từng từ chối tôi, bởi vậy mà tôi luôn tự tin, tôi tin rằng trước sau gì anh cũng sa vào cái lưới tình xảo quyệt mà tôi đã giăng ra.


Tôi chủ động đề nghị anh đến để “kèm cặp thêm” vào các buổi tối trong tuần. Nể tôi, anh không từ chối. Những khi ấy, chỉ có mình anh và tôi. Tôi cố tình ăn mặc thật khêu gợi, trang điểm thật đẹp và thỉnh thoảng, vờ chút hớ hênh làm anh phải đỏ mặt.


Một tối thứ bảy, tôi hẹn anh tới quán cà phê, nói rằng lớp học tổ chức sinh nhật cho tôi. Anh vội vã đến với bó hoa thật đẹp, nhưng chẳng có ai ngoài tôi đang chờ đợi anh trong bộ váy rực rỡ, dưới ánh nến lãng mạn, gợi tình. Đêm đó, anh và tôi đã vượt quá giới hạn.


Tôi say đắm trong vòng tay mạnh mẽ của anh, quên hết cả thế giới, quên cả chàng người yêu đang mòn mỏi đứng đợi tôi vì buổi hẹn. Còn anh cũng mê mải trong tình mới, giây phút bên tôi, anh dường như quên cả gia đình và người vợ hiền thục đang đợi anh bên mâm cơm đã nguội ngắt tự bao giờ.


Càng ngày, tôi và anh càng lún sâu hơn vào mối tình ngang trái. Anh đã chủ động tìm đến tôi, còn tôi thì chẳng thể cưỡng nổi trái tim mình. Chúng tôi quấn quít lấy nhau vào bất cứ thời gian rảnh rỗi nào trong ngày.


Sự lén lút càng làm cho tình yêu thêm thi vị, hứng khởi. Tôi đã ruồng rẫy chàng người yêu nghèo để đến với anh và tự cho rằng mình đã hi sinh vì anh quá nhiều, bởi vậy, tôi không cho phép anh bỏ rơi tôi, phụ bạc tôi. Tôi muốn giữ anh cho riêng mình, chỉ mình tôi thôi, tình yêu vốn rất ích kỉ.


Mỗi ngày bên anh, cái ý nghĩ ấy càng lớn dần trong đầu tôi, thôi thúc tôi chiếm vị trí của vợ anh, xen vào giữa một gia đình đang yên ấm. Những cuộc điện thoại của vợ anh vào lúc chúng tôi đang đam mê, hạnh phúc làm tôi cồn cào, sôi sục, giận dữ, sự lúng túng, những lời dối trá của anh với vợ chỉ càng làm tôi thêm căm ghét chị ta. Dù vậy, tôi vẫn cần lợi dụng chị ta để đạt được mục đích của mình.


Âm mưu nham hiểm chia rẽ tình mẫu tử


Tôi khéo léo tiếp cận vợ anh trong lớp học nấu ăn mà chị ta tham gia mỗi tối. Khác với tưởng tượng của tôi về một “phu nhân trưởng phòng” sành điệu và giàu sang, chị ta trông thật tầm thường, cục mịch và chất phác. Chẳng khó gì để làm thân với một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết đến nội trợ, không người thân, không bạn tâm tình.


Không bao lâu sau, tôi đã trở thành người mà chị tin tưởng đến nỗi có thể tâm sự mọi chuyện. Chị là mối tình ở quê của anh, sau khi ra trường, anh lấy chị rồi chuyển lên thành phố lập nghiệp. Hồi ấy anh chị rất nghèo, bởi vậy mà sau nhiều năm, khi đã có của ăn, của để, chị vẫn không thôi cái tính tiết kiệm, dè sẻn.


Chị thậm chí còn chẳng bao giờ dám mua một bộ quần áo hàng hiệu, không bao giờ biết đến trang điểm, phấn son. Chị sống với anh chỉ bằng tấm lòng chân chất của người phụ nữ nông thôn thuần hậu. Điều ấy khiến tôi thấy mình hơn hẳn chị về mọi mặt và càng củng cố vững chắc hơn cái ý nghĩ rằng chị không xứng để làm vợ một người đàn ông tài hoa như anh.


Dần dà, chị mời tôi đến nhà chơi, ăn cơm cùng gia đình như một người khách quí. Lần đầu gặp tôi ở nhà, anh sững sờ cả người, nhưng tôi an ủi anh rằng mình chỉ muốn làm một người bạn của gia đình anh. Những lý lẽ mà tôi đưa ra hoàn toàn thuyết phục và anh đành để tôi tự tung tự tác theo ý mình.


Biết anh có cậu con trai nhỏ tuổi rất thông minh, hiếu động, mỗi lần đến chơi tôi lại cố tình mua cho cậu bé những món quà đắt tiền mà không đời nào mẹ nó dám bỏ tiền ra để mua. Cậu bé mê mẩn đi vì những món đồ chơi ấy và nó mong ngóng tôi đến mỗi ngày.


Không những thế, tôi còn dành tối đa thời gian có thể để chơi cùng con trai anh. Tôi động viên vợ anh rằng chị ta cần có khoảng thời gian cho riêng mình, thoát khỏi bộn bề những công việc nhà cửa, chồng con và ngỏ ý sẽ trông nom thằng bé khi chị đi “đổi gió”. Chị như người vớ được cọc, hồ hởi đồng ý mà không chút nghi ngờ.


Những lúc ấy, tôi thường dẫn cậu nhóc đi công viên cho nó chơi tất cả những trò chơi mà nó đòi. Nó cười như nắc nẻ, về rồi vẫn còn tiếc nuối: “Lần sau dì lại cho con đi tiếp dì nhé!”.


Nó gọi tôi bằng dì thật thân mật, nhưng với tôi thế vẫn chưa đủ, tôi muốn làm mẹ nó. Bởi sự hiểu biết hạn hẹp của mình nên chị không thể trả lời thằng nhóc những thắc mắc con trẻ, cũng chẳng đủ kiên nhẫn để dạy cho nó những bài tập đọc, tập viết ở lớp.


Chị thường quát mắng làm thằng bé khóc lóc, mỗi lần như thế, tôi lại xuất hiện như một “vị cứu tinh”, “cô tiên trong cổ tích” của nó. Tôi từ tốn dạy cho thằng bé hiểu bài và hào phóng thưởng cho nó những chuyến đi chơi, những món quà đắt tiền. Thằng bé yêu tôi lắm. Nó gọi tôi là “dì biết tuốt” và lúc nào cũng quấn lấy tôi.


Căn nhà của tôi từ đó cũng trở thành nhà thứ hai của nó. Mỗi lần bị mẹ mắng, thằng nhóc lại nằng nặc đòi sang nhà “dì”. Biết vậy nên tôi thường rủ rỉ với nó rằng: “Ở với dì sẽ không bao giờ bị mắng, lại được chơi thật nhiều”, và tiêm nhiễm vào đầu óc non nớt của nó cái ý tưởng xui bố bỏ mẹ để về ở với dì. Thằng bé vốn rất nghe lời tôi và tôi tưởng rằng mình đã sắp đạt được mục đích.


Một lần, anh cãi nhau với chị và chuyện quan hệ giữa chúng tôi vỡ lở, chị tức giận đòi bế con về nhà ngoại ở quê, song anh giữ chặt lấy thằng bé, chị chẳng còn cách nào khác, đành ra đi. Mấy hôm chị xa nhà, anh đưa con sang nhà tôi ở. Tôi khấp khởi mừng thầm, tưởng rằng mình đã có anh, có gia đình của riêng mình.


Nhưng những ngày ấy, cứ đến đêm là thằng nhóc nhà anh lại nằng nặc đòi mẹ, nó khóc nhèo nhẽo cả đêm dù tôi đã hết sức dỗ dành. Tôi tạo áp lực để anh mau chóng dứt khoát với vợ, nhưng đúng lúc chúng tôi đang cãi nhau thì thằng nhóc xuất hiện. Nó lại khóc toáng lên đòi mẹ.


Đang lúc tức giận, tôi quát thằng bé mấy câu và nói rằng tôi là mẹ nó. Thằng nhóc nín bặt một giây, nhìn tôi ngỡ ngàng rồi gào lên như vỡ toang cả cổ họng, nó vơ đống đồ chơi đắt tiền mà tôi vừa mua cho hồi chiều, thẳng tay ném vào tôi, luôn miệng: “Mẹ cơ! Cút đi!”.


Thái độ của thằng nhóc làm tôi sững sờ, còn anh thì vội vã bế con bỏ đi. Anh đưa con đi tìm mẹ nó, người mà cả nó lẫn anh đều thực sự cần. Tôi chơ vơ một mình trong nỗi tủi hổ, bẽ bàng và hiểu ra thế nào là tình mẫu tử không thể chia lìa.



Đăng lên bởi admincuchot lúc 02:58. Trong thư mục , . Nếu như bạn thích tin tức từ website này hãy theo dỏi bằng RSS 2.0.
Đăng bài viết của bạn bằng cách gữi bài viết về email cuchot86@gmail.com

0 comments for "Tôi đã mua chuộc con của người tình để được bên anh"

Leave a reply