Chồng sống thực vật - Bỏ thì thương, vương thì tội!
Khi bác sĩ nói anh có khả năng sống đời sống thực vật, tôi và mọi người thân suy sụp hoàn toàn. Ngày ngày ra vào bệnh viện trông nom anh khiến tôi tiều tụy hẳn. Tôi mới chỉ 26 tuổi và còn quá trẻ để trói buộc đời mình với anh.
Tôi và anh quen nhau từ thời sinh viên. Khi ấy mặc dù kinh tế hai đứa rất khó khăn nhưng chúng tôi luôn ở bên nhau. Sau ngày ra trường, tôi xin vào làm ở công ty của bạn mẹ tôi. Còn anh được giữ lại làm giảng viên của trường.
Vì biết cả hai đều có công ăn việc làm ổn định nên cha mẹ hai bên đều đồng ý cho hai đứa qua lại. Sau 5 năm yêu nhau thì anh ngỏ lời cầu hôn tôi. Tôi vui sướng và hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Do tính tình tôi vẫn còn khá trẻ con và ăn nói vô tư nên khi về sống với anh, nhiều lần đã bị anh chấn chỉnh. Tất nhiên tôi khó chấp nhận điều này và thấy cuộc sống hôn nhân chẳng hề màu hồng như lúc yêu gì cả.
Anh lúc nào cũng giảng đạo và "ông cụ non" ra mặt khiến tôi phải nhiều lần ôm đồ về nhà mẹ đẻ mà khóc hết nước mắt. Tính đến thời điểm này chắc cũng là lần thứ 5 tôi khăn gói về nhà mẹ đẻ rồi.
Mọi thứ chồng tôi đều tốt đẹp. Chỉ riêng cái việc hở chút xíu là anh giảng giải, lên lớp khiến tôi khó thích ứng. Nhiều khi bực mình quá tôi lên tiếng: "Sao lúc quen nhau anh luôn tìm thấy ưu điểm của em mà giờ đây việc gì anh cũng xét nét. Anh nói trên trường chưa đủ sao mà về nhà lại nói nữa".
Tưởng nói vậy anh sẽ biết điều mà im lặng thì anh phản pháo lại bằng nhiều câu khó đỡ hơn khiến tôi chỉ còn biết nín thinh cho yên cửa yên nhà.
Chán nản tôi tham gia hội những người độc thân do mấy đứa bạn thành lập. Trớ trêu thay ông trời cho tôi gặp lại Mạnh - mối tình đầu ngây thơ. Mạnh nói anh vẫn chưa tìm được ai làm anh yêu hơn tôi.
Tim tôi đập loạn xạ và muốn quay về bên anh. Với lại anh và tôi nói chuyện khá hợp nhau. Tôi biết nói thế mọi người sẽ không đồng tình nhưng khi ở bên Mạnh, tôi gần như quên mình đã có chồng.
Chúng tôi chỉ nhắn tin và gọi điện tâm sự như những người bạn. Hai đứa hoàn toàn chưa đi quá giới hạn cho phép. Nhưng không hiểu sao chồng tôi, xưa nay vốn chẳng quan tâm bạn bè của vợ thì giờ đây bắt đầu sinh nghi.
Anh tra hỏi mãi, cuối cùng tôi mới phải kể về Mạnh cho anh nghe. Anh không la hay nổi giận gì với tôi cả mà ngày ngày anh đàn đúm, nhậu nhẹt với bạn bè. Trông anh ngày một tiều tụy khiến tôi đau lòng lắm.
Tôi thương anh nhưng vẫn tính khí ngang bướng và không nghĩ mình sai (vì chúng tôi chưa đi quá giới hạn) nên tôi cũng chẳng buồn giải thích làm gì.
Hai tháng trước, sóng gió ập đến với tôi khi anh say xỉn và gặp tai nạn trong khi lái xe. Khi bác sĩ nói anh có khả năng sống đời sống thực vật, tôi và mọi người trong gia đình suy sụp hoàn toàn.
Ngày ngày ra vào bệnh viện trông nom anh khiến tôi tiều tụy hẳn. Nhiều đêm nằm, tôi lo lắng và nghĩ ngợi nhiều lắm. Tôi mới chỉ 26 tuổi và còn quá trẻ để trói buộc đời mình với anh.
Tôi vẫn yêu và thương anh nhiều lắm nhưng lại không đủ can đảm để bên anh suốt quãng đời còn lại. Mong các bạn sớm cho tôi lời khuyên. Xin cảm ơn!
.......................
Chào bạn Lê Ngọc Thụy - Tác giả tâm sự: “Chồng sống thực vật, bỏ thì thương, vương thì tội”
Hôm nay đến công ty lướt web trong vô thức thì vô tình bài viết của bạn đập vào mắt mình. Mình đã phải dừng lại để comment cho bài viết. Nhưng mình vẫn thấy chưa đủ bởi vì mình cũng đã từng giống bạn. Chỉ khác là chồng mình không còn nữa. Và ngày nào mình cũng đang trong cảnh: Ước gì chồng sống thực vật! Chỉ cần anh còn sống thôi.
Nếu có nhiều thời gian chắc chắn mình sẽ viết riêng cho bạn một mail rất dài để chia sẻ về những gì mình đã trải qua cũng như những gì người trong cuộc là mình đã từng nghĩ. Nhưng trong thời gian có hạn, mình chỉ muốn để lại vài lời comment ngắn ngủi trên bài chia sẻ này. Hi vọng bạn sẽ đọc được và có những hành động đúng.
(Ảnh minh họa - Nguồn: inmagine)
Mình năm nay 27 tuổi. Chồng yêu dấu nhất của mình cũng đã vừa mới ra đi trong một tai nạn giao thông cách đây gần 3 tháng.Mình và chồng lấy nhau gần 3 năm nay. Hai vợ chồng mình chưa có con cái. Kể về chồng mình một chút. Anh là người đàn ông điển trai, cường tráng, thành đạt. Nhưng lúc ở nhà thì anh rất nhí nhố, trẻ con và đáng yêu.
Có những lúc vợ chồng mình cũng như vợ chồng bạn, cũng cãi vã, tranh luận gay gắt. Anh ấy và mình đều hay lý luận nên chiến tranh cũng ra trò.
Thế nhưng chưng cả mình và chồng đều hiểu: Ra đường, cả chồng và vợ đều có thể nói xã giao những câu ngọt ngào với người ngoài. Về nhà có thể nói những câu khó nghe, nhưng đó là những lời thật lòng nhất, chân thành nhất.
Nhưng rồi anh vẫn cứ bỏ mình ra đi và không bao giờ mình còn được gặp lại anh nữa. Từ ngày chồng bỏ lại mình trên thế gian này, mình chỉ ước một ngày nào đó, mình ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh lại nữa.
Mình vẫn ra mộ anh hàng ngày, nằm lên mộ anh. Mình ước gì được chạm vào cơ thể anh dù đó là bộ xương khô hoặc một thân hình tàn tạ, nhưng không thể.
Mình muốn đạp bay nấm mồ giá lạnh kia để được nằm xuống với anh. Đã nhiều lần mình nghĩ: hay mình cứ lấy búa đập thân mộ, rồi lấy cuốc đào mộ anh lên nhỉ? Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ.
Mình chỉ mong giá mà anh què, anh mù, anh sống thực vật thì mình và gia đình vẫn còn có thể thấy anh hàng ngày. Đằng này, mình và gia đình đã mất anh mãi mãi.
Ở nhà, trước bố mẹ anh mình vẫn cười nói, thậm chí cả hát nữa, bởi mình đang là điểm tựa cho cả nhà. Trước đồng nghiệp mình không dám khóc. Mình vẫn tỏ ra bình thường bởi mình không muốn gây áp lực cho người đối diện.
Và vì mình không muốn yếu đuối trước ai. Mình chỉ mít ướt trước anh. Ngày xưa khi anh còn sống cũng thế và bây giờ khi anh đã không còn trên cõi đời cũng vậy.Mình thấy bạn và chồng đã yêu thương nhau bao nhiêu năm, đã cùng nhau trải qua bao thiếu thốn. Vậy thì, anh có đang sống thực vật thì có hề gì. Hãy chăm sóc anh cho trọn tình nghĩa, biết đâu phép màu lại xảy ra?
Cuối cùng, mình cũng muốn bạn hiểu được rằng, lẽ nào người tình bây giờ của bạn (anh Mạnh) có thể yêu và lấy 1 người đàn bà nhẫn tâm bỏ chồng mình trong hoàn cảnh này ư?

Đăng bài viết của bạn bằng cách gữi bài viết về email cuchot86@gmail.com