Bản Chất Một Con Đĩ P4
Chương 21: Trong Hơn Cả Thủy Tinh?
Ngoài suy nghĩ của tôi,trong nhiều ngày sau đó,vẫn chưa hề có biểu hiện gì khác thường từ Thắm.
Trên trường,Mi Dán gặp tôi thường xuyên,chúng tôi ăn uống và trao đổi bài cùng nhau trước con mắt ứa máu của thiên hạ.
Mi Dán càng tươi cười hớn hở bao nhiêu thì tôi càng ngượng ngùng bấy nhiêu.
Có điều,ở bên công chúa kênh kiệu kia kể cũng thích.
Vì thế tôi và nàng vẫn là 1 đôi bạn thân.
Nhịp sống ban đầu dần được khôi phục,thời gian như nước chảy mây trôi.
Một trong những kĩ niệm đẹp nhất về gia đình * điếm đó là “tết trung thu”.
Đã 7 năm nay,trong gia đình hình thành luật bất thành văn .
Cho dù ở cách xa đến mấy,bận rộn tới đâu đi chăng nữa thì mỗi thành viên cứ đến dịp tết trung thu đều phải trở về đoàn viên với gia đình tại Sài Gòn.
Mỗi năm 1 tụ điểm,năm nay cả hội thống nhất sẽ tề tựu đông đủ tại tư gia của Nicky và Linh DJ.
Những ngày cận tết trung thu,phố phường tràn ngập sắc đỏ.
Bánh trung thu bày bán la liệt tại các quầy hàng,cửa hàng tạp hoá.
Tôi và Thắm tay trong tay dạo dọc theo con phố sầm uất. cả ngày trời lựa hàng,cuối cùng chúng tôi cũng mua được 6 hộp bánh trung thu trang nhã.
“hộp này của chị Hồng,chị ấy thích kiểu cổ truyền”
“còn cái này là của Sami nhé,nó thích phá cách ,cho nó cái màu đen”
Miệng nói,tay Thắm chỉ trỏ. Tôi mau chóng đính 1 tờ thiếp chúc mừng vào mỗi hộp bánh.
“Thân tặng Hồng Ngựa-chị cả trong gia đình và con trai nhỏ.
Chúc chị khoẻ mạnh,bé con chóng lớn”
“Thân tặng Sami- nữ hoàng nội y-nữ hoàng rắc rối-bà chúa siêu bựa.
Ăn từ từ kẻo mắc nghẹn”
“Thân tặng Ngọc Dao Lam-chị đại giang hồ.
Đêm trung thu nhớ đừng tụ tập đánh lộn,làm ơn ở nhà với mọi người.”
“ Thân tặng Linh DJ -thiên thần ngực bự-nói nhiều hơn ăn và chàng rể Nicky.
Làm chủ nhà phải tặng lại cho cặp bên này 2 hộp.”
Cuối cùng là cặp đôi Nhi Cây Trâm và giáo sư.
Tôi tính viết là “thân tặng Nhi Cây Trâm-con cáo già khôn ngoan lọc lõi ” nhưng ngay lập tức bị Thắm bác bỏ.
Thế là tấm thiếp ghi :
“Thân tặng Nhi Cây Trâm-em út trong gia đình và giáo sư.
Chúc hai người ngon miệng”
Thắm tính ghi thêm mấy câu nữa cho Nhi,nhưng tôi cố tình lảng sang chuyện khác.
Ban ngày,các cặp đôi trong gia đình tản bộ trên phố.
Còn khi đêm về,mọi người đều phải tụ tập tại căn nhà quận 7 của Nicky.
Đó là 1 căn nhà khá lớn,đầy đủ tiện nghi,có cả sân vườn.
Nơi đây chính là nơi Linh DJ tìm thấy tình yêu.
Căn nhà thắp đèn ***g sáng trưng từ đầu cổng vào tới cửa chính,rồi lại cao lên lầu 2,thẳng tới lầu 3. nói tóm lại là chỗ nào cũng có đèn nến dịu nhẹ.
Khung cảnh đậm nét mờ ảo.
Các cặp đôi trao đổi quà cáp cho nhau,mọi người đều cười nói vui vẻ trong tiếng trống múa lân văng vẳng ở xa xăm.
Nhi Cây Trâm tặng chúng tôi 1 hộp bánh,kèm theo cái trống nhỏ dành riêng cho tôi.
Để làm gì thì chị ta nhất quyết không nói.
Linh DJ và Nicky làm theo đúng y lời chúc,tặng cho tôi và Thắm mỗi người 1 hộp bánh.
Hồng Ngựa cũng tặng 2 hộp bánh rất đắt tiền.
Ngọc Dao Lam tặng 1 hộp xì gà sữa cho Thắm và 1 con dao bấm cho tôi. Nói là “xử lí bọn trên trường”. ???
Riêng Sami,lúc nào cũng là nội y. duy chỉ khác,nội y cho Thắm đợt này màu vàng óng có dây tua,ngoài ra cũng có …một cái khác cho tôi.
Cả gia đình dùng bữa tối ngoài ban công,chủ nhà Nicky liên tục khui sâm panh .
Lát sau , đoàn múa lân được giáo sư mời đến nhảy múa góp vui,cả nhà đều đứng dậy nâng cốc chúc mừng đêm trung thu hạnh phúc trọn vẹn.
Sami và Linh DJ lúi húi cột túi tiền vào dây treo đèn để lân trèo lên lấy.
Tuy nhiên lầu 3 nằm quá tầm với,thế là tôi phải nới dây thòng xuống chút nữa,con lân mới nuốt được vào bụng.
Trong không khí có ánh nến lung linh,người người rước đèn,trăng sáng vằng vặc. gia đình chúng tôi lặng lẽ bên nhau tận hưởng thời khắc hiếm có.
Tiếng trống văng vẳng xa,1 đêm trung thu cũng chẳng bao nhiêu mà kể.
Tầm 11 giờ đêm,khi mọi người đang tụ tập ăn nhậu. điện thoại tôi bất ngờ đổ chuông.
Là Mi Dán gọi…
Tôi nghe máy mà trong lòng than thầm.
“em ở đây với mọi người,anh tới gặp đám bạn chút rồi về ngay nhé”-Tôi nói nhỏ vào tai Thắm.
“bạn nào anh nhỉ?”
“bạn cùng trường đại học ấy”
“À” – Thắm hơi bất ngờ,rồi nét mặt chuyển sang hân hoan “ráng mà kết bạn với người ta nha anh,em thấy anh cứ thui thủi 1 mình ở trường tội nghiệp lắm”
“anh biết rồi”
Khi tôi đã xuống tới cửa,Thắm gọi giật lại “chồng ơi.cầm lấy ít tiền phòng thân đi”
“anh có đủ rồi”
“em bảo cầm thì cứ cầm lấy,đủ đâu mà đủ”
Trong bất cứ chuyện gì Thắm đều hết sức nhiệt tình với tôi.
Chị là 1 người khó đoán,nhưng không bao giờ tính toán với người khác.
Mi Dán hẹn tôi tới 1 quán kem rất đẹp.
Ăn kem,cô nàng vừa ăn vừa tủm tỉm cười.
Tôi thấy lạ bèn hỏi “sao bạn cứ cười suốt từ đầu đến giờ thế”
“hihi”- Mi Dán tiếp tục ăn không trả lời.
“này”
“gì?”
“mình đang hỏi bạn đấy”
“thì người ta đang vui”
“được học bổng à?” –tôi tò mò.
“không”
“vậy là có ngừơi thân ở xa mới về rồi”
“cũng không phải”-Mi Dán lắc đầu.
“chà…” – “à,chắc hôm nay là 1 trong những ngày hiếm hoi không có đám nữ quái kia bám đuôi bạn”
“hahaha”- lần này thì Mi Dán cười khoái chí.
“đúng không?đúng không?”
“đúng đúng”-cô nàng gật đầu lia lịa “gần đúng”
Tôi chưng hửng – “tức là sao?”
“thì người ta vui vì hôm nay là 1 ngày bình thường trong 1 đêm đặc biệt,cứ biết vậy đi”
“1 ngày bình thường trong 1 đêm đặc biệt?” – đó là câu nói tối nghĩa nhất mà tôi từng nghe.
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện phím.
Mi Dán hỏi tôi “từ chiều đến giờ bạn có làm gì không?”
“mình đi với gia đình”
“mình cũng thế” – Mi Dán cười toe toét.
“gia đình của mình không giống gia đình của bạn đâu bạn ơi”- tôi nghĩ thầm.
“mà bạn ở nhà bà con,hay nhà trọ?”-công chúa hỏi.
“nhà trọ”
“ở chỗ nào thế?vào chơi được không?”-Mi Dán nháy mắt với tôi.
Một sự nguy hiểm đè nặng trong lòng.
“không được”
“hả?sao thế?”
“nói là phòng trọ nhưng chị chủ nhà là bà con với mình,khó tính cực kì,bạn bè gì cũng không đựơc dẫn về nhà đâu,nhất là con gái.”
Mi Dán không nói thêm tiếng nào,cô nàng cắm cúi vào ly kém với vẻ bực dọc.
Lát sau mới gằn giọng:
“ở cáí nhà quỷ gì mà….điêu linh,phong kiến,chuyên chế..” giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn nghe rất rõ.
Tôi cười không thành tiếng.
Nếu cô công chúa kênh kiệu mò đến nhà Thắm, chắc chắn chúng tôi sẽ bị chôn sống cùng nhau.
Đột nhiên,như nghĩ đến chuyện gì,Mi Dán ngẩng mặt nhìn tôi :
“phải rồi,sao bạn lại quen chị Nhi năm 4 nhỉ?”-nàng hỏi.
“Nhi nào cơ?” – tôi tảng lơ – “à cái chị Yến Nhi tướng nhỏ nhỏ con đó đúng không?bạn của chị mình ấy mà”
“chị bạn học ở đâu?”
“ra trường rồi”
“a! vậy đang làm ở đâu?”- Mi Dán bật giọng hỏi.
“đang làm trên Đà Lạt” – tôi lấp liếm,thực chất tôi chẳng có bà chị nào cả. tôi là con một trong nhà mà.
“chán nhỉ,cứ tưởng ở đây thì được đấy”
“sao thế?”
“thì mình có thể giúp cho chị bạn chút ít chứ sao”- công chúa kiêu kỳ nháy mắt tinh ranh.
Tôi quên mất gia đình cô nàng rất có thế lực.
Trò chuyện thêm 1 chốc nữa,bên ngoài cửa tiếng trống múa lân đánh tùng tùng gõ nhịp hối thúc.
Mi Dán la lên “tính tiền” rồi quay sang tôi “mau lên,ra ngoài kia coi đi”
Ba con lân màu đỏ – vàng – xanh,đang chụm đầu,lắc đuôi khi tôi và Mi Dán bước ra cửa
Người đi đường xúm lại xem cuộc vui.
Ba ông địa theo lân hết sức háo sắc. cứ chỗ nào có mấy em xinh tươi là chú ta nhảy vào phe phẩy quạt.
Mi Dán hét ầm lên khi 1 ông địa sáp vào dùng quạt vỗ mông nàng.
“hahaha”
“còn cười được hả?”- công chúa nhéo tôi 1 cái rõ đau.
“không phải ai cũng được ông địa vỗ mông đâu nghe”
Mi Dán đỏ mặt tía tai “thôi mình đi đi,chỗ này ồn quá”
“sao vậy? đang xem múa lân mà”
“không thích chen lấn”- Mi Dán bĩu môi.
“ài” tôi thở dài –“ cái tính kênh kiệu trỗi dậy rồi”
Ngồi trên quán café cao tầng bên kia đường,chúng tôi bình thản ngắm nhìn dòng xe cộ đông đúc,đám đông đang tụ tập xem múa lân.
“Thành phố này lắm đoàn lân thật,ngồi 1 chút mà có tới hơn 10 đoàn diễu hành ngang qua.Con nào cũng to,con nào cũng đẹp.” – tôi trầm trồ thán phục.
“tất nhiên,sài gòn mà”
“bạn sinh ra và lớn lên tại đây à?quê gốc ở đâu?”
“cũng ở đây”
Mi Dán cúi mặt chun môi ngậm lấy ống hút.
Điệu bộ cử chỉ của cô nàng coi thật nhẹ nhàng,đúng là gia đình danh giá có khác.
Chắc vì thấy tôi đề cập đến quê quán nên Mi Dán hỏi lại tôi
“quê bạn ở đâu?”
“Đà Lạt”
“trên đó thì thích rồi,mát mẻ,trong lành,cảnh đẹp nữa”
“bạn đi Đà Lạt rồi à?”
“ ôi dào,hè nào chẳng lên đó nghỉ mát. Có khi buồn cũng lên ở 1 đêm rồi lại về”
Tôi nhủ thầm “đúng là con nhà giàu”
Trò chuyện linh tinh với Mi Dán,chúng tôi lại tiếp tục rời quán café để sang phố đi bộ.
Lúc này đã là nửa đêm.
“Mascara hai trăm chín chục nghìn” gọi cho tôi,không ngớt lời hỏi thăm.
Lòng tôi ấm lại vì những câu nói của Thắm.
Chị tin tưởng tôi hoàn toàn,còn tôi? Lại đi với 1 cô gái khác.
Nhưng dù sao tôi cũng ko cảm thấy tội lỗi. vì giữa tôi và Mi Dán trong sáng hơn cả thuỷ tinh.
(quả này phải xem lại)
Mi Dán thấy tôi cứ tủm tỉm cười sau khi nghe điện thoại,cô nàng bèn lân la dò hỏi
“này,ban nãy ai gọi thế?”
Tôi không chần chừ đáp luôn “chị mình”
“chị ấy chắc xinh lắm nhỉ?”-cô nàng nheo mắt.
“xinh lắm”
“vậy à”
Tôi tươi cười.
Bỗng nhiên công chúa kéo tay áo , rồi nhìn thẳng vào mắt tôi :
“chị ấy xinh bằng mình không?”
Quá bất ngờ trước hành động táo bạo này,tôi không biết phải phản ứng ra sao.
Trong 1 giây , 2 giây, rồi 3 ,4 giây mất cảm giác. Cuối cùng tôi cười trừ :
“làm sao so sánh kiểu ấy được chứ”
“con gái với con gái sao lại không được?”
“mỗi người 1 vẻ,mình không biết ai hơn ai đâu”
“thế à?” Mi Dán thôi tra tấn tôi bằng mắt,công chúa kiêu kỳ kéo tay tôi tiếp tục đi dọc theo con đường lớn.vừa đi vừa cười nói :
“bạn thử nói xem mỗi người 1 vẻ là như thế nào?tức là mình thế nào?chị bạn thế nào?”
Ôi, tôi đến khổ với nàng. Con gái hễ cứ động đến chuyện nhan sắc là nói không biết chán.
Trong đầu tôi đã nghĩ ra 1 “bài diễn thuyết” để rỉ rai công chúa.
“bạn trẻ trung,đáng yêu,hồn nhiên,nhí nhảnh..lại rất cá tính nữa. là mẫu con gái mà rất nhiều bạn nam ngưỡng mộ.”
“thật không?” – Mi Dán hớn hở.
“thật”
Cô nàng nheo nheo mắt nhìn tôi “rất nhiều bạn nam ngưỡng mộ,vậy trong đó có bạn không?”
“ơ…” tôi chết lặng.
“có hay không nào?”
“có..” tôi nghĩ trả lời “có” cũng chẳng ảnh hưởng gì. Không thể coi đây là lời yêu được.
Thế nhưng Mi Dán lại suy nghĩ khác tôi.
Cô nàng nhảy cẫng lên,rồi đột nhiên bá cổ thơm vào má tôi 1 cái.
Trước bàn dân thiên hạ,sự việc này dấy lên làn sóng bàn tán.
Rất nhiều người ồ lên rồi vỗ tay bồm bộp.
Những ánh mắt trầm trồ khiến công chúa thêm phần tự tin – đã chảnh nay càng thêm chảnh.
Gái Sài Gòn dạn dĩ,cá tính mạnh- ai đó nói không sai chút nào.
Đặc biệt là các nàng công chúa được nuông chiều từ trong trứng.
Tôi cứ thế mà bước đi trong ngượng ngùng.
Bỗng nhiên nghĩ đến Thắm,trong lòng tôi chứa đầy cảm giác tội lỗi và sợ hãi.
Mi Dán nắm chặt lấy tay tôi. Không biết làm thế nào,tôi đành ấp úng :
“giờ này trễ rồi,mình nghĩ chúng ta nên về thôi”
“hả?Sao lại về,còn chưa đi hết con đường mà”
“để hôm khác đi”
“không được,đêm trung thu mới có ý nghĩa,mình là con gái còn không sợ,bạn là nam mà ngại sao?”
“không phải,tại vì chỗ trọ không cho phép về khuya”
“trung thu mà,giờ này đã là 12 giờ,nếu đã cho đi đến 12 giờ thì phải cho đi tới sáng chứ”
Tôi không nói lại công chúa. Đành miễn cưỡng đi với nàng cho đến hết con đường.
Nhìn sang Mi Dán,thấy công chúa kiêu kỳ tràn ngập hạnh phúc. Trong lòng tôi than khổ.
“đi mau,đi mau lên,tối nay không có chỗ ngủ thì về chỗ mình ngủ ”-Mi Dán cười nói hả hê.
“ấy, không được đâu,để mình qua nhà thằng bạn là được rồi”
“haha,bạn đang nghĩ bậy đấy à?đầu óc gì mà đen tối,chỗ mình tức là khách sạn của chị mình ấy,cho bạn 1 phòng,còn mình về nhà”
“vậy mà làm hết hồn”
Con đường này rất dài,chúng tôi đi muốn mỏi cả chân.
Người đề xuất là Mi Dán,người bỏ cuộc đầu tiên cũng là Mi Dán.
Công chúa kiêu kỳ vừa đi được nửa tiếng đã đầu hàng hoàn toàn.
“thôi thôi,mệt lắm rồi,nghĩ tí đi”- Mi Dán dừng chân chống nạnh thở dốc.
“bạn mệt rồi đó,mình về thôi”
“ừ,thôi dừng cuộc chơi tại đây vậy”
Nghe câu đó khác gì được lệnh đặc xá? Tôi mừng còn hơn mở hội làng.
“này,bạn phải cõng mình”-Mi Dán nói- “con trai mà, phải ga lăng chứ”
“sặc,không phải chứ?”
“chứ gì nữa,mình không đi bộ thêm được nữa đâu. Bây giờ bạn phải cõng minh ra chỗ gần nhất có taxi”
Lệnh của công chúa ban ra,tôi không thể caĩ được.
Thế là đành bấm bụng để cô nàng trèo lên lưng.
“hây a…”
“oái,leo nhẹ nhẹ thôi”
“haha,yếu thế?”
“ai bảo?tại mình đang mệt,bạn nhảy kiểu đấy ngựa cũng phải gục nữa là”
Đi xuyên qua dòng người đông đúc,chúng tôi gây chú ý khá nhiều.
Tôi khổ sở cắm mặt xuống đất,nếu để ai đó trông thấy và chụp hình lại.
Ngày mai tôi sẽ xuống mồ.
Khoảnh khắc chúng tôi mò được tới chỗ taxi, phảng phất như là giây phút kì diệu nhất trong cuộc đời.
Chương 22 : Sự Thật Luôn Được Đánh Giá Cao
Sau đêm Trung Thu hôm ấy,vai và chân tôi mỏi nhử.
Lại còn thường xuyên gặp ác mộng.
Tôi mơ thấy mình khó thở vì bị kẹt giữa 2 người con gái xinh đẹp.
Cứ mỗi đêm nhìn Thắm ngủ,lòng tôi lại dâng lên cảm giác tội lỗi.
Hàng ngày gặp Mi Dán ở trường,nhìn nét rạng ngời trên khuôn mặt nàng,tôi chỉ muốn thú nhận tất cả.
Ngày lễ giáng sinh sắp đến,khắp phố phường nhà nào cũng tất bật chuẩn bị cây thông noel. Tôi có thể nghe thấy nhạc điệu bài Jingel Bells ở khắp mọi nơi.
“Jingle Bells
Jingle Bells
Jingle all the way
oh what fun it is to ride
in a one horse open sleigh.
…………
Dashing through the snow
in a one horse open sleigh
over the fields we go
laughing all the way “
Không khí giáng sinh đến trong từng hơi thở.
Như mọi gia đình khác,gia đình * điếm của chúng tôi cũng lên lịch ăn mừng noel thật hoành tráng.
Thắm và tôi đi siêu thị từ rất sớm để mua cây thông,bộ đèn nhấp nháy,bình xịt tuyết giả.
Còn Sami và Ngọc Dao Lam phụ trách trang trí các thứ lặt vặt như : ngôi sao,những quả châu,gói quà,búp bê ông già tuyết,các đôi tất đỏ….
Trang trí cây thông xong xuôi,cả nhà hoàn thành luôn cả hang đá cho chúa.
Tôi và Thắm nhìn nhau cười mãn nguyện.
Mặc dù không hề theo đạo thiên chúa nhưng chúng tôi vẫn… ăn theo rất giỏi.
Ngồi trên ghế sofa,lục trong album *a lấy 1 cuốn phim bất kì,tôi nhìn Thắm nói
“mùa đông ở nước ngoài thường ngồi xem tivi”
“vậy mình cũng bắt chước người ta đi anh”-Thắm thích thú ra mặt.
Liếc nhìn nhãn *a có ghi : “Big Fat Liar” (vua nói dối).
Tôi bật cười “phim này chắc cũng lâu rồi,nghe nói hài hước lắm đây”
“vua nói dối à?em ghét nói dối,để xem xem sao?”
Cứ nghĩ đến “nói dối” là tôi lại liên tưởng đến tình huống bị kẹp giữa Mi Dán và Thắm của chính mình.
Ôi,ông trời muốn trêu ngươi tôi ư?
Bộ phim Big Fat Liar kể về 1 cậu bé 14 tuổi thường xuyên nói dối, nói dối vô tội vạ rồi cuối cùng gặp rắc rối bởi chính những lời nói dối đó.
“Thằng nhóc đó giống hệt anh”-Thắm vừa xem phim vừa cười khúc khích.
“trình chém gió của anh làm gì siêu bằng nó”
Nhưng phải công nhận cậu bé đó là vua nói dối,còn tôi là 2 mặt. tôi và nó có 1 chút điểm chung.
Trong phim,Cậu bé tìm cách giải quyết rắc rối và cuối cùng nhận ra rằng : sự thật luôn luôn được đánh giá cao.
Tôi giật mình,sự thật luôn được đánh giá cao ư? là ý gì đây?
Những tình tiết hài hước nhưng sâu lắng của bộ phim,truyền tải rất tốt tới người đọc thông điệp kia.
Xem xong phim tôi cứ suy nghĩ mãi về hoàn cảnh hiện tại của mình.
Thắm lại còn quay sang tôi mỉm cười “sự thật luôn được đánh giá cao anh ạ,em thấy người ta nói hay quá ấy chứ”
“……..”
Lương tâm tôi đột nhiên thức tỉnh,có lẽ vậy.
Trong đêm 24 noel,tiếng chuông nhà thờ khiến tôi đột nhiên tỉnh giấc.
Tôi vốn không theo đạo,nhưng tôi và Thắm đã thử đi nhà thờ.
Trong thánh đường,Thắm nhắm mắt lầm rầm cầu khấn cho chúng tôi được sống trong yên bình.
Còn tôi?tôi hỏi chúa xem giữa 2 người tôi nên chọn ai.
Và liệu có nhất thiết phải lựa chon?
Người đầu tiên tôi yêu là Thắm,kể cả bây giờ vẫn là Thắm.
Nhưng từ khi xuất hiện Mi Dán,tôi nhận thấy cuộc sống không phải chỉ quanh quẩn ở những thứ thuộc về ta.
Mi Dán là người có học thức,có địa vị,lí lịch hoàn toàn tuyệt hảo.
Còn Thắm không có học thức,xuất thân nghèo khó,lai lịch còn nhiều nghi vấn,lại làm cái nghề mua vui cho thiên hạ.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, hơn ai hết tôi là người rõ nhất.
Đêm hôm đó nhìn Thắm rúc trong lòng mình say ngủ,tôi chỉ còn biết vuốt ve khuôn mặt nàng rồi thì thầm “dù thế nào cũng không thề là Thắm”.
Ngày hôm sau,dường như vẫn còn dư âm của đêm noel ấm áp.
Thắm đến trường thăm tôi,tiện thể gặp luôn cô em thân ái,vừa là để trêu ngươi đám sinh viên nhiều chuyện trong trường.
Công nhận,chị nghĩ quá nhiều điều tốt cho tôi.
Chỉ là,tôi chưa bao giờ nghĩ Thắm sẽ xuất hiện ở đây.
Nhi Cây Trâm dẫn Thắm đi 1 vòng quanh trường thăm thú khắp nơi.
Khuôn viên trường khá lớn,học sinh đông như kiến.
Đang buổi ban trưa cả trường được chứng kiến hai kiều nữ sóng vai bước đi.
Vẻ đẹp của Thắm nhanh chóng được thêu dệt là diễn viên về trường đóng phim,rồi nào là đang quay video clip cho 1 hoa hậu nào đó từng học ở đây….
Hôm ấy,mọi người được 1 phen bỡ ngỡ khi Thắm và Nhi bước vào lớp học của tôi.
Vừa đúng lúc chạm mặt Mi Dán khi cô nàng đang ngồi đọc sách cùng tôi.
Ôi,có chúa mới biết,vì sao bầu trời hôm ấy trong vắt mà sấm sét thị uy khắp nơi.
Khi Thắm và Mi Dán nhìn nhau,2 đôi mắt trợn trừng,mày liễu dựng ngược.
Thắm bất ngờ tiến tới 1 bước,rồi …mỉm cười “mấy đứa đang học nhóm à?chị qua Thăm em đây”
Mi Dán nhanh nhảu la lên “chị là chị của bạn Bốn mắt đúng không ạ? Ôi chị xinh quá,em nghe bạn ấy kể về chị rồi”
Khỏi phải nói cũng biết,gặp được Thắm,Mi Dán mừng đến cỡ nào.
Bây giờ tôi không còn biết nói gì , trong những lúc thế này cần có sự im lặng.
Nhìn Thắm và Mi Dán chào hỏi niềm nở,tôi cảm thấy ngày tận thế đang đến gần.
Nhi Cây Trầm nhìn tôi,nở nụ cười gian trá “các em chăm chỉ thật đấy,ngày nào cũng học nhóm như thế này,bảo sao không giỏi cho được,chị Thắm nhỉ?”
“ngày nào cũng học à?”-Thắm liếc nhìn 2 đứa tôi.
“vâng,ngày nào cũng tự học,em với em chị là ăn rơ nhất đấy ạ”-Mi Dán khoe với vẻ tự hào.
Tôi chuẩn bị cắn lưỡi chết.
Thắm nhíu mày “thế thì tốt quá”.
Nhi Cây Trâm nắm tay Mi dán thân thiện : “để chị đề cử lên nhà trường,bình chọn hai đứa tụi em là sinh viên năm 1 xuất sắc nhất”
Rồi chị ta quay sang Thắm,cố tình gieo vào đầu chị những từ ngữ cay nghiệt
“hai đứa nó có tiền đồ ghê chị nhỉ?trai tài gái sắc học chung với nhau. em chị ở đây thế là an tâm quá rồi nhé,chất lượng giảng dạy ở trường em miễn chê,lại còn có sinh viên nữ xinh như mộng,cứ gọi là công thành mà tình cũng toại. ”
“hi hi hi”-Mi Dán cười khúc khích,khuôn mặt cô nàng đỏ ửng.
Trái tim tôi đập thình thịch,Thắm rất dễ mặc cảm,những lời nói vừa rồi sẽ là mũi tên đâm thấu tim chị.
Nhưng rốt cuộc,* của * luôn đeo chiếc mặt nạ bằng thép rắn chắc nhất.
Khuôn mặt Thắm không hề biểu cảm. chị vẫn giữ nguyên nét cười,sâu trong đôi mắt chiếu ra những tia lạnh lùng.
“em học cùng lớp với em chị à?”- giọng Thắm hết sức hời hợt.
Phảng phất như trở về thời điểm tôi và chị vẫn còn là người dưng.
Mi Dán cười tít mắt “không ạ,e học khoa kinh tế đối ngoại,nhưng tụi em chơi thân lắm”
“bạn bè chơi với nhau,giúp đỡ nhau cùng tiến bộ là tốt lắm đấy”-Nhi Cây Trâm chêm củi vào lửa.
Lại thêm bên ngoài hành lang,đám sinh viên hiếu kì xì xào bàn tán.
Ngoài cửa có 1 nhóm người bước vào,là đám nữ sinh theo đuôi Mi Dán.
(quả này mới chết đây)
“sữa cho công chúa nhỏ và chàng hoàng tử bạch mã nè”-1 cô lên tiếng sớm nhất.
“bánh và nước uống giải khát nữa nè”
“ê ê,tụi bay xí phần tao hả,tao phải chạy qua tới thư viện ôm chồng sách này về cho 2 sếp lớn đây”- 1 con bé mập mạp đeo mắt kính to đùng chen lên trước.
“tao nữa,còn tao nữa…”
Đám nữ sinh ồn ào chen lấn.giành nhau về trước.
Chứng kiến dung nhan 2 kiều nữ mới xuất hiện,bọn họ cũng không nể nang gì:
“sao hôm nay ngồi xa thế,mọi bữa gần lắm cơ mà,hihihi”
“công chúa nhỏ này,chiều chúng mình mời phò mã đây đi ăn tối đi,tớ mới biết chỗ này đẹp tuyệt vời”
“đúng đấy , đúng đấy , đi công viên nước nữa,lâu rồi chưa đi”
“tụi mày vớ vẩn,tao thấy đi shopping rồi chơi bowling là tuyệt vời nhất”
“….”
Cứ một câu được nhóm nữ quái thốt ra,là 1 tảng đá đè nặng lên người tôi.
Dần dần đến khi kết thúc,tôi đã bị chôn sống hoàn toàn.
Thắm miễn cưỡng nán lại 1 lúc nữa rồi lạnh lùng quay trở về.
Nhi Cây Trâm khôn ngoan,không hề lên tiếng,chị ta còn nháy mắt khiêu khích tôi.
Người thoải mái nhất là Mi Dán,nhìn bóng Thắm khuất sau cánh cửa,công chúa huých vai tôi
“tướng tá body của chị Thắm đã thật đấy”
Tôi không trả lời,chỉ lẳng lặng mở sách ra.
Trong đầu thầm rủa “con cáo già thâm độc,con điếm có bộ mặt thiên thần,cô ta không gây ra động tĩnh gì trước đó thì ra là để chuẩn bị cho ngày bắt quả tang này. Quả nhiên lợi hại nhất vẫn là Nhi!”
Cả buổi học,Mi Dán không ngừng gây chú ý bằng cách phe phẫy tay trước mặt tôi,có khi còn lôi 2 con búp bê nho nhỏ ra múa rối.
Nhưng tôi phớt lờ hoàn toàn.
Đến khi cô nàng hỏi “chị Thắm và bạn có chuyện gì à?”
Tôi đứng dậy bỏ về trước.
Chương 23 : Máu Không Thể Chảy Ngược
Căn nhà 2 tầng trên đường Nguyễn Thị Minh Khai quận 1,đêm noel rực rỡ ánh đèn.
Đèn hoa,cây thông , hang đá …tất tần tật đều do tôi và Thắm chung tay trang trí.
Ngoài đường,từng đôi lứa tay trong tay hò hẹn,còn gia đình tôi,đang có 1 sự rạn nứt lớn.
“sao?bây giờ thử nói đi. Hai đứa mày làm chó gì trong đó mà ôm hôn nhau hả?mày nói đi! Mày nói đi!” – Mặt Thắm đỏ rần lên,giọng chị quát oang oang muốn đổ cả nhà.
“anh…anh thề là cô ấy chủ động. anh không hề đáp trả,anh chỉ ngồi đó thôi”
“ngồi đó thôi,ngồi đó thôi? Nực cười,vậy hai đứa làm gì trong quán karaoke,chỉ có 2 người hả? mày còn dám nói dối tao”
Thắm xông thẳng vào cây thông,xô ngã cái cây xuống đất,tiện chân đá luôn cái hang chúa.
“nói dối này,nói dối này,tao không để đàn ông lừa dối thêm lần nữa đâu”.
Chị điên tiết đập phá đồ đạc trong nhà.
“cô ấy hẹn anh đến,sẵn anh cũng muốn gặp để nói rõ mọi chuyện,nhưng anh không biết trong quán chỉ có 2 người”
“ mẹ kiếp! thôi im đi, mày nói dối giỏi lắm,tao ngu nên mới bị mày lừa lâu nay.”
“Thắm,anh xin em,em hãy hỏi rõ cô ấy đi ”
Thắm nhìn tôi,rồi thình lình nhặt bức tượng con lừa ném sượt qua tai tôi,trúng vào tấm kính treo tường bể tan tành.
“tao không muốn nhìn thấy con bé đó,cả mày nữa”
Thắm ngùn ngụt lửa giận lao lên lầu 2, tôi vội vàng chạy đuổi theo.
“khoan đã Thắm,em phải nghe anh giải thích”
Đột nhiên Thắm quay lưng lại hỏi tôi.
“con bé đó là công chúa trường Ngoại Thương đúng không?”
“người ta ví von như vậy thôi”
Thắm ném thẳng túi xách vào mặt tôi “mẹ kiếp,nhà nó giàu nứt đổ vách mà”
“anh không quan tâm đến cô ấy giàu cỡ nào. Anh không phải loại người tham tiền,em cũng biết rồi còn gì”
Tôi chụp lấy tay Thắm khi chị đang đặt lên nắm cửa.
“bỏ ra”-Thắm bình tĩnh nói.
“dừng chuyện này ở đây được không?”
“thằng hai mặt khốn nạn!”
Chị gào lên rồi xô mạnh cửa lao vào phòng.
Tôi hốt hoảng “Thắm,em tính làm gì vậy?”
“bây giờ 1 là tao,2 là mày, phải cuốn xéo khỏi cái nhà này. Mày chọn đi”
Lôi hết vở sách,đồ đạc của tôi trong tủ, Thắm hét “không thề là tao được,quên mất ! Sao tao lại có ý nghĩ ra đi nhỉ?tao yêu mày quá đến phát rồ rồi thằng khốn,nhà này tao đổi được nhờ ăn nằm với việt kiều đấy. tao không có bố mẹ giàu có xây cho biệt thự như con bé kia đâu,mày qua nhà nó mà ở!”
Từng món đồ của tôi trong tủ bị Thắm quẳng hết xuống sàn nhà.
Trong cơn giận chị giật đứt mấy chiếc móc treo quần áo
“mẹ chó,cái nhà này càng ngày càng không nghe theo lời tao rồi”
Tôi ôm chặt lấy Thắm :
“thôi đi Thắm,anh không có làm gì sai,anh đã nói với cô ta rằng anh yêu em,anh chỉ yêu mình em”
“bỏ tay ra”
“không,em giết anh đi”
“mày đừng tưởng tao không dám”
Chị Thắm đẩy mạnh tôi ra, rồi chộp lấy chiếc kéo trong ngăn tủ. tôi vẫn ôm cứng lấy chị sống chết không buông.
“mày là ai? Mày là ai mà làm lương tâm tao thức tỉnh ?cũng kéo mọi tất xấu của tao về hả?tao đã muốn tha cho mày,nhưng bây giờ tao chỉ muốn giết mày thôi”
Vừa nói Thắm vừa lấy mũi kéo đâm vào tay tôi.
“a..a..” tôi cắn răng chịu đựng,từng giọt máu lượn thành dòng nhỏ long tong xuống sàn.
Đâm tôi,đâm tôi,đâm thêm nhiều nhát,Thắm phát tiết nỗi điên xong xuôi,hai gối cũng ngã quỵ.
Máu đổ lên áo tôi,bám cả vào người chị,cánh tay tôi không còn cảm giác.
Nhưng chị không nhìn tôi,chỉ chăm chăm vào chiếc kéo.
Miệng yếu ớt nói “đi đi,con bé đó học giỏi,gia đình giàu sang có thế lực,em chỉ là con * rẽ tiền thôi”-Dường như đã lấy lại bình tĩnh,Thắm đổi giọng.
“anh không cần tiền,anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây?”
“đến khi chết đói anh sẽ hối hận”
“anh không hối hận”
“nhưng em hối hận” – Thắm gằn giọng
“anh có bao được cho em đồng nào không?thi thoảng hẹn hò đãi em được bữa ăn,li café,em nghèo,anh cũng nghèo,thế thì lấy chó gì bỏ vào mồm”
“Anh….” – một khi Thắm nói ra lời này,tôi không còn ngôn từ nào khác.
“em làm điếm bao nhiêu năm rồi anh biết không?”- đột nhiên Thắm hỏi.
“bao nhiêu năm cũng được,anh không quan tâm đến quá khứ của em”
“vậy còn hiện tại,tương lai? Bây giờ em vẫn đang làm điếm đấy. ngày mới quay lại Sài Gòn giá lên như diều,nhưng bây giờ giảm dần rồi. em phải cày. em cày cho đến khi nào đủ trang trải lúc không còn nhan sắc thì thôi. anh ở đây chỉ làm tăng thêm rắc rối. cho nên hãy đi đi,làm ơn đi đi”
Đầu óc tôi quay cuồng,khung cảnh chung quanh chao đảo.
Từng câu nói mang nặng nỗi mặc cảm của Thắm như đá tảng đả kích thâm tâm tôi.
Cũng không biết lúc đó nghĩ gì.
Chỉ biết hơn mười phút sau tôi lặng lẽ đứng trước cửa chính,ngắm nhìn 1 lượt cuối quang cảnh trong nhà.
Cây thông,hang đá,đồ đạc đều đỗ vỡ , nằm lăn lóc.
Không khí lạnh lẽo chết chóc.
Có tiếng bước chân,rồi Sami và Ngọc Dao Lam rón rén chui vào nhà giống hệt 2 con chuột nhắt.
Bắt gặp tôi đang đứng trước cửa,Sami la lên thất thanh “á á,thằng Hai Mặt kìa”.
Ngọc Dao Lam tức thì nổi nóng
“cái thằng khốn nạn này,mày còn chưa đi à?”
Chị ta xông vào toan hành hung tôi.
“mày điên à Ngọc,còn chưa biết nó có lỗi hay không mà”-Sami giật ngược sư tử cái trở lại.
“tao không cần biết,là tại mày! Tất cả đều tại mày!”
“tại tôi ư?” – tôi nghĩ – “hình như là tại tôi thật,tại tôi không quyết đoán nói ra sự thật ngay từ đầu”
Ngọc Dao Lam chỉ vào mặt tôi,đay nghiến “là vì con bé trong trường đúng không?haha,tao đã nói rồi,đàn ông mà,thứ họ thèm muốn ở * chỉ là nhan sắc và tình dục thôi,sau khi tìm được 1 đối tượng khác xứng đáng hơn,sẽ vứt bỏ * như 1 món đồ chơi”
“mày đã thề với tao lúc còn ở Đà Lạt ,mày còn nhớ không?lúc đó không hiểu sao tao lại tin mày,bây giờ nghiệm lại mới thấy mày đúng là thằng hai mặt. lời nói của mày ko có giá trị”
Tôi bước ngang qua 2 bà chị,rồi mới dừng lại nói “em không làm gì sai,lời thề vẫn còn giá trị”
“khốn nạn,đến giờ này còn già mồm. mày làm sao biết được cái ngày bé Nhi nói mày đang cặp bồ với 1 đứa con gái trong trường,con Thắm đã cười,rồi nói nếu mày lừa dối nó thật,nó sẽ mặc toàn đồ màu nâu cho tụi tao xem. Mày có biết đồ màu nâu có ý nghĩa gì với nó không?hay là mày quên rồi,thằng chó! Con Thắm tin tưởng mày hoàn toàn,bây giờ mày dám phản bội nó. Ngày hôm nay bước ra khỏi đây,nếu để tao thấy mặt mày lần nữa thì tao sẽ giết mày. Tao không nói chơi đâu”- Ngọc Dao Lam quẳng cho tôi những từ ngữ cay đắng nhất thế gian. Lại còn luôn miệng dọa giết.
“thôi . mày đi lên lầu đi Ngọc”
Sami tới gần bên tôi nói nhỏ “chờ đến khi con Thắm bình tĩnh rồi hãy về,mà có chỗ nào tá túc chưa ?”
Nữ hoàng rắc rối trong lúc rắc rối,không ngờ lại là người giúp tôi giải quyết.
Tôi chỉ gật đầu trong vô thức rồi kéo balo thẳng ra cổng.
Hay thật! bây giờ quả nhiên tôi đã bị đuổi khỏi nhà đúng như những lời Nhi Cây Trâm từng nói.
Trước khi rời đi vẫn còn nghe thấy tiếng quát văng vẳng :
“hai đứa mày nữa!đi đâu thì đi đi,tao muốn ở một mình”
Dàn đèn nháy dăng ngang sân treo từ nhà ra tới cổng chợt tắt.
Cánh cổng khẽ kêu kẽo kẹt 1 tiếng rồi đóng lại.
“Thắm sẽ mặc đồ màu nâu ư?” – có giọt nước lăn dài trên gò má tôi.
Máu không thể chảy ngược,vậy chỉ có thể là nước mắt.
Một ngày,hai ngày,ba ngày….
Tôi ở ké nhà trọ thằng Mon cùng lớp. lấy cớ là : “nhà cũ có thằng ăn cắp không sống tiếp được nữa.”
Thằng Mon sống cùng với 1 đứa khác học bên Hồng Bàng.
Cái nhà trọ này là của gia đình con Mèo Ú,nó chính là cô chủ nhỏ.
Từ ngày tôi chuyển đến,cả nhà vui vẻ hẳn ra.
Tôi nhớ sau cái đêm tôi bị đuổi khỏi nhà Thắm.
Hồng Ngựa là người đầu tiên gọi cho tôi. Hỏi rõ mọi chuyện,rồi trầm ngâm dập máy.
Tiếp theo là Linh DJ,bà chị ngực bự hứa sẽ bao che cho tôi ở tạm nhà Nicky.
Giáo sư cũng liên lạc,nói rằng thằng con lớn cưới vợ dọn ra ở riêng,nhà còn phòng trống cho tôi,nếu tôi sang bên đó hàng ngày giáo sư sẽ đưa đón tới trường.
Tôi đều khéo léo từ chối.
Mặt mũi thế này,còn dám gặp các thành viên của gia đình hay sao?
Sáng ngày hôm sau,tôi nghỉ học,nghỉ 3 hôm liền.
Vô số lần nhấc máy rồi lại hạ máy,tôi vẫn ko tài nào dám gọi cho Thắm.
Còn Mi Dán liên tục gọi cho tôi.
Đến ngày thứ 3 tôi mới bắt máy.
“nghe đây”
“trời đất,sao bạn lại tránh mặt mình,mình đã nói gì sai thì cho mình xin lỗi. tại sao mấy hôm nay không đi học,ai cũng lo cho bạn đó.mà sao mình gọi bạn không nhấc máy?bây giờ đang ở đâu mình qua ngay”- Mi Dán vừa nghe thấy giọng tôi đã xổ ngay 1 tràng như thủy điện.
“hôm nọ trong quán karaoke mình nói gì bạn còn nhớ không?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Mi Dán ngập ngừng,rồi cuối cùng cũng dứt khoát : “còn nhớ”
“tốt,vậy đừng gọi nữa”
“mình không quan tâm đến chị ta,mình chỉ quan tâm đến bạn thôi,chị ta thì có gì hay kia chứ,mình cũng đâu có kém cạnh gì”
Tôi tắt máy.
Mi Dán tiếp tục gọi vào máy tôi bền bỉ.
Đến ngày hôm sau,tôi đi học trở lại.
Mi Dán đón tôi ngay trước cổng trường.
Công chúa dạo này khác hẳn,có nét gì đó sắc sảo hơn thường ngày.
Chúng tôi lặng thinh ngồi cạnh nhau trong giảng đường.
Mi Dán quay sang tôi,chỉ nói gọn 1 câu “đừng tiếp tục với con * đó nữa”
Bất giác xương sống tôi lạnh toát,rét tận đến tủy.
Tôi quay sang nhìn cô nàng.
“bạn không cần phải kinh ngạc,bạn còn chưa biết hết về mình đâu”
tôi nói : “cho dù có là * thì mình vẫn yêu Thắm”
Mi Dán nhìn tôi khó hiểu :
“bạn điên rồi”
“haha”- tôi cười gằn từng tiếng.
Nhắc tới Thắm,nghe như có mùi khói thuốc đâu đây.
Mà hình như đúng thế thật,vì mắt bỗng cay cay.
“người đó với bạn không có kết quả được đâu”
“buồn cười,bạn biết trước tương lai chắc?”
“hừ,là cái hạng gái đó thì có thể khác được sao,dơ bẩn!”
“đừng có nói về Thắm như vậy” – tôi đứng bật dậy khỏi hàng ghế.
Sinh viên và thầy giáo trong giảng đường nhìn tôi chằm chằm.
Không biết làm thế nào,tôi đành ngồi phịch xuống.
Lát sau,Mi Dán tiếp tục hỏi “hình như 2 người chia tay rồi?”
“vẫn chưa”
Công chúa chìm vào im lặng,tôi cũng ko biết nói gì hơn.
Đến khi ra về,Mi Dán đi bộ cùng tôi suốt 1 đoạn đường,vừa đi vừa an ủi:
“bạn đừng buồn nữa,nhìn mình nè,từ nhỏ đến lớn mình lúc nào cũng tươi cười,vui vẻ”
“phải rồi,ăn sung mặc sướng thì lấy chó gì mà buồn”-tôi nói thẳng.
“này,mình đã làm gì mà bạn nói nặng với mình”
“xin lỗi” – miệng nói lời xin lỗi nhưng trong đầu tôi nghĩ thầm “nếu cô không hẹn tôi ra cái quán đó thì giờ này đã khác”
Bất giác tôi lại chán nản.
“mình nói câu này bạn đừng có giận nhé” – Mi Dán kéo tay tôi.
“chuyện gì?”
“con * đó không xứng với bạn,chị ta chỉ lợi dụng bạn thôi,bạn có biết những người xung quanh chị ta đều là điếm lâu năm không?bạn còn ở đó mình e là bạn sẽ bị dụ dỗ,rồi sa chân vào giới tội phạm chẳng hạn như ma túy,mại dâm,…đó là còn chưa kể đến có thể bị HIV nữa” giọng điệu cô nàng đầy cảnh giác,như thể cán bộ hình sự 20 năm trong nghề.
“vớ vẩn” – tôi cười nhạt rồi cứ thế bỏ đi.
“ê này,bạn không chịu nghe lời khuyên của mình thì sẽ phải trả giá. Yến Nhi năm 4 cũng là điếm , bạn biết chưa?nhất định phải cảnh giác với chị ta”
Nghe Mi Dán nhắc tới Nhi Cây Trâm,máu lửa tôi sôi sục !
Cảnh giác với Nhi Cây Trâm ư?khỏi cần dặn tôi cũng biết thừa.
Nhưng chị ta quá lợi hại.
“mẹ kiếp !” tôi mắng to : “con cáo già bỉ ổi,con điếm mang bộ mặt thiên thần,mày cứ đợi đấy!”
Chương 24 : Thời Gian Sẽ Trả Lời Tất Cả
Mi Dán nói rằng gia đình * điếm chỉ toàn là hạng đầu trộm đuôi cướp,là những người nằm dưới đáy xã hội,làm ảnh hưởng xấu đến những công dân khác.
Nhưng tôi cảm thấy ngược lại.
Bọn họ cho tôi cảm giác của 1 gia đình- gia đình thứ 2.
Đối với những người không nhà không cửa như Thắm thì đó chính là mái ấm thật sự.
Một tuần sau,tôi quay trở lại nhà Thắm.
Cổng khóa kín,bên trong yên ắng như 1 căn nhà hoang phế.
Ngồi đợi bên ngoài đến chiều tối,vẫn chưa có ai trở về.
Tôi bèn gọi cho Sami, tức thì nhận được tin –Thắm đã trở lại Đà Lạt.
Khốn nạn! chị bỏ Đà Lạt xuống Sài Gòn là vì tôi.
Từ Sài Gòn về Đà Lạt cũng là vì tôi.
Thời gian vùn vụt trôi,đến 1 ngày tôi đủ can đảm gọi cho Thắm,thì máy liên tục báo bận.
Chắc dạo này Thắm nhiều khách lắm.
Tôi lại nằm lì trong phòng trọ chờ đợi.
Hình như chưa bao giờ tôi xa Thắm lâu thế.
Bao lâu nay chìm trong giấc mộng,bao giờ tôi cũng mơ thấy mình mình mặc bộ comple trắng,cầm trong tay bó hồng đỏ quỳ xuống chân nàng rồi nói “hãy tha thứ cho anh”.
Sau đó Thắm hạnh phúc ôm lấy tôi,chúng tôi trao nhau nụ hôn nồng ấm,nắng nhẹ rải đều khắp muôn nơi.
Mỗi lần như thế,tôi lại lục ví,ngắm nhìn bức ảnh Thắm mặc váy cô dâu nở nụ cười rạng rỡ.
Ôi,hình bóng chị mới ngày nào còn ôm tôi say ngủ,sao giờ đây như người dưng ngược lối.
Tôi nhớ như in,ngày tôi liên lạc với Thắm là ngày tết tây.
Trong không khí chuyển giao giữa năm cũ năm mới,tôi gọi cho Thắm.
Mascara hai trăm chín chục nghìn vẫn giữ cái giọng hời hợt quen thuộc.
“em bỏ anh đi thật sao?như thế là chấm hết sao?” – tôi nhẹ giọng hỏi.
Đầu dây bên kia Im lặng 1 lúc lâu
Rồi tôi nghe trên tivi có tiếng bắn pháo hoa,chắc là truyền hình trực tiếp từ Sydney.
Nhìn đồng hồ quả nhiên báo đúng 12 giờ đêm.
Thắm nói rất nhỏ,phiêu hốt trong không trung :
“thời gian sẽ trả lời tất cả”
Từ đó trở đi,tôi không còn liên lạc được với chị.
Ngày xuân về phố phường tấp nập người xe,
Nắng đẹp dịu nhẹ tỏa đi khắp các ngõ ngách,hương vị tết đọng lại trên mỗi cành lộc non,những nụ hoa đang chúm chím nở.
Tôi yêu cái tết cổ truyền của người Việt Nam.
Yêu từ hình dáng chiếc bánh chưng,cho tới dưa món đậm đà.
Yêu từ đàn én bay lượn,cho tới bài hát mừng năm mới.
Tất tần tật cái gì cũng yêu.
Tôi thích ngồi bên chiếc tivi,rồi xem quảng cáo coca cola. Không hiều sao tôi thích những mẫu quảng cáo đó,có lẽ vì nó gắn liền với tuổi thơ tôi.
Tôi thích bật qua bật lại các kênh,tìm xem ở đâu phát bài Happy New year.
Mặc dù có thể mở *a,mở máy nghe nhạc nhưng cảm giác vẫn không thích bằng vài chục giây phát sóng trên truyền hình.
Năm mới mọi người nô nức sắm sửa quần áo,bánh mứt.
Trở về Đà Lạt trong tiết trời lí tưởng,tôi dạo chợ cùng anh chị em họ hàng,cảm thấy càng về gần giao thừa,thời gian trôi qua càng chậm.
Bất giác tôi lại nghĩ : Thắm đang làm gì?
Nắng xuân ấm áp,tôi và các anh chị em tụ tập đông đủ tại nhà ông bà nội sắn tay giúp đỡ sơn sửa nhà cửa.
Rồi đêm đến con cháu đều ngủ lại,thay phiên nhau trông nồi bánh chưng.
Bên bếp lửa đỏ hồng,tôi giấu nhẹm tiếng thở dài sau 1 cuộc gọi thất bại.
Đã mấy ngày nay tôi không tài nào liên lạc được với Thắm.
Dường như chị đã đổi số.
Gọi cho Sami,Linh DJ ai cũng nói Thắm muốn tĩnh tâm suy ngẫm.
Chị đã có hàng tháng trời thời gian,lại còn chưa đủ hay sao?
Đêm 30,cả đại gia đình quây quần bên mâm cơm.
Toàn những món cổ truyền đậm mùi quê hương.
Quê tôi ở Quảng Nam,vì vậy những giá trị truyền thống luôn được bảo quản.
Anh chị em,con cháu nhà tôi hơn chục người,đến thời khắc giao thừa,không đứa nào chịu ngủ sớm.
Chúng tôi quyết tâm thức đến hết đêm,rồi sáng hôm sau sẽ nhận bao lì xì với 2 con mắt thâm quầng.
Sau 12 giờ đêm,tin nhắn chúc mừng năm mới liên tục đổ tới.
Người đầu tiên là 1 số lạ nào đó,tôi không để ý.
Người thứ hai không ngờ là Nhi Cây Trâm,chị ta nhắn :
“năm mới,trường mới,bạn mới,người yêu mới,chúc mừng em đã trở về với gia đình mình-những thứ thuộc về em”
“mẹ kiếp !” tôi chửi thầm. rồi nhắn trả lời ngay lập tức :
“chúc chị năm mới mạnh khỏe,già thêm 1 tuổi. Chúc cho người chị yêu sống lâu hơn,qua thêm được càng nhiều cái tết càng tốt”
Tiếp theo đó là những tin nhắn từ bạn bè,người thân. Cả mấy đứa cháu nhà nội cũng bày vẽ nhắn tin qua lại cho nhau.
Sami,Linh DJ,Hồng Ngựa,Giáo Sư,Nicky gọi điện chúc tôi năm mới hạnh phúc,học giỏi,sớm tìm được Thắm.
Mấy người này đêm 30 đều say khướt trong Đêm Màu Hồng.
Linh DJ hào phóng cho tôi nghe thử bài Tết Đến Rồi do đích thân chị remix.
Nicky ca cho tôi nghe trước 1 câu trong bài hát anh mới sáng tác. Hát bằng tiếng pháp,tôi không hiều nhưng vẫn tấm tắc khen.
Hai người này đều có máu văn nghệ,làm 1 đôi quá hợp.
Còn giáo sư thông báo : tôi đã qua được môn của ông với số điểm cao.
Ôi,chết tiệt thật ! làm rể 1 nhà với giáo sư dạy mình sướng ơi là sướng.
Mà ngẫm đi ngẫm lại chắc mọi người đều thương tôi bị Thắm…đá nên mới nhiệt tình chúc tụng như vậy.
Sau đó còn có cả Ngọc Dao Lam cũng gọi điện,chị ta tuyên bố hủy lệnh “thấy-là-giết”. còn căn dặn tôi nếu có gặp lại Thắm ở Đà Lạt phải thành khẩn khai báo,thành khẩn xin tha thứ,cấm kì kèo cái điệu bộ “em không làm gì sai”. Nếu không thì Thắm rất có thể 1 đi không trở về. vì dịp năm mới,không thiếu đại gia mời Thắm đi nước ngoài.
Dập điện thoại , mắt tôi ươn ướt, bỏ ra ngoài.
Con bé út mới 4 tuổi,chạy theo tôi dỗ dành.
Từ mùng 1 tết trở đi,các ngày còn lại trôi qua nhanh vèo.
Nhà nội tôi có truyền thống sáng mùng 1 tết mọi con cháu trong nhà đều có mặt tại “tổng đàn” rồi sau đó kéo nhau lũ lượt đi chúc tụng các nhà bà con trong họ.
Xong xuôi lại trở về nhà nội ăn uống,tiệc tùng linh đình trong khoảng sân rộng rãi.
Có lần đang ăn,ngẫu nhiên nhìn ra đường thấp thoáng thấy bóng 1 cô gái dáng người dong dỏng cao.
Lại còn có lần trông thấy 1 chiếc ô tô đỗ bên ngoài cả buổi sáng,đến giữa trưa đứng bóng mới rời đi.
Không ít lần tôi mong rằng đó là Thắm.
Vậy còn chiếc ô tô? Chợt nghĩ đến câu nói của Ngọc Dao Lam : Thắm có thể sẽ theo đại gia ra nước ngoài.
Tôi hãi hùng,ngày hôm đó,lang thang khắp khúc đường Đào Duy Từ đến tối mịt.
Ngày tết rồi cũng trôi qua,không khí xuân vẫn còn đọng nguyên trên từng căn gác mái cổ kính.
Buổi sáng mờ sương,tôi dạo qua nhà Thắm,vẫn kín cổng cao tường.
Tôi điên tiết phóng xe xuống đèo.
Bên vực núi sương giăng kín lối,xe chạy dọc theo con đèo quanh co khúc khuỷa,có cảm tưởng đang lên chốn tiên giới.
Vài tháng trước chính trên khúc cua này,chúng tôi ôm nhau ngất ngây say đắm.
Dừng chân tại hồ Tuyền Lâm,sóng nước bì bõm,mặt nước ẩn hiện lớp sương mỏng,hơi nước tan nhẹ vào không khí.
Tôi dừng xe,ngồi phịch xuống bãi cỏ ven hồ,cỏ còn ướt nguyên.
Tại nơi này,Thắm và tôi từng có những kỉ niệm đẹp.
Lần đầu tiên tôi và chị biểu lộ cử chỉ yêu thương.
Đi dọc theo vỉa hè lát đá xanh,bờ tường cao cao in dấu 2 bóng người tay trong tay vẫn còn đứng nguyên.
Thắm dường như đang hiện hữu đâu đây,trong sương,trong khói.
Chương 25 : Chúng Mình Cưới Luôn Cho Nóng Nhé
Nỗi cô đơn ngự trị tim tôi trong 1 khoảng thời gian dài,đủ để tôi nhận ra tình yêu vô hạn với Thắm không mất đi , mà chỉ dầy lên theo năm tháng.
Mi Dán không ngừng gọi cho tôi,ngày nào cũng gọi,trong thời điểm tết và cả sau đó nữa.
Công chúa kiêu kỳ bắt đầu xưng hô anh – em,úp mở tình ý.
Mỗi lần như vậy,tôi đều ngắt máy.
Có hôm còn quát nàng 1 tiếng.
Rồi 1 ngày trở về Sài Gòn,tôi dạo qua nhà Thắm ở quận 1.
Sami đang ở nhà.
Vẻ hạnh phúc trên gương mặt chị không giấu nổi ánh mắt tôi.
Sami sắp cưới.
Chuyện động trời đã xảy ra!
Chị gửi cho tôi 1 thiệp mời rất đẹp,có ghi rõ ràng thời điểm tổ chức hôn lễ là đúng 8 giờ tối ngày 14/2, địa điểm :vũ trường Đêm Màu Hồng .
“cục cưng nên đi,và nhất định phải đi,con Thắm sẽ về đó”
“nhưng liệu bây giờ…” – tôi chần chờ.
Sami vỗ vai tôi thật mạnh “phải dũng cảm lên chứ,cưng là ai còn nhớ không?”
“là ..thành viên ..của..”
“nói to lên”
“là thành viên của gia đình * điếm”
“haha,đúng rồi,giỏi lắm”
Chợt nhìn lại thiếp mời 1 lần nữa
“Đêm Màu Hồng” – tôi lầm bẩm.
“có vấn đề gì sao?”
“em chỉ ngạc nhiên thôi”
“hà hà,làm điếm mà,gia đình không mấy mặn mà,chỉ yêu mỗi chỗ này thôi đấy,gắn bó với chị bao nhiêu năm rồi”
“chú rể của chị không biết là đại gia nào?”
Sami nháy mắt “bí mật”
Lại cái kiểu ra vẻ bí ẩn giống hệt Thắm.
Sami gọi chồng sắp cưới là Ngố.
Ngố quen Sami từ năm đầu tiên làm gái nhảy ở Đêm Màu Hồng.
Vừa gặp nữ hoàng nội y đã mê như điếu đổ.
Sami vốn tỉnh lẳng lơ,ngắm được con bò lạc lập tức dẫn ngay vào nhà vệ sinh.
Đêm hôm đó chàng Ngố phải chung 2 củ cho 15 phút hành lạc.
“này anh ngon dzai,hôm sau lại đến nhé”-nữ hoàng lời to nên trong lòng phơi phới.
Ngố làm việc trong 1 công ty nhà nước,tiền bạc cũng không dư dả bao nhiêu,vì thế trong vòng 7 ngày tiếp theo chẳng dám bước vào Đêm Màu Hồng,mãi đến 2 tuần sau mới đủ điều kiện trở lại.
Thời gian vui chơi ở Đêm Màu Hồng ngày 1 cách quãng.
Sami nhanh chóng quên mất anh ta.
Còn Ngố vẫn âm thầm dõi theo chị.
Sami nói “tao nhớ mới chỉ làm tình với chồng tao 2 lần trong 4 năm quen biết,à quên,gần đây nhất nữa là 3 , không , phải là 4 chứ hoặc là 5”
Ôi,tôi nghĩ phải phong tặng thêm cho Sami danh hiệu Nữ Hoàng Lẳng Lơ.
Cho đến gần đây,tức là sau 4 năm.
Ngố trông thấy 1 thông điệp trên mạng internet,đại khái nói rằng : đời người ngắn ngủi chẳng bao nhiêu,không thể biết trước ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì,vì thế hãy cứ làm bất cứ những gì mình mong muốn,đừng bao giờ do dự để đánh mất cơ hội.
Anh chàng lập tức đánh xe thẳng tới Đêm Màu Hồng vào đúng đêm 30.
ở vũ trường thác loạn,đêm 30 trai gái gạ tình nhau công khai.
Sami vừa đi xong 1 dù,quay trở ra gặp ngay Ngố.
“nhìn cái mặt non tơ tính bảo nó về với mẹ đi,ai dè lì phết”-bà hoàng cười cợt.
Thế là trong thời khắc đếm ngược đến giao thừa,Sami hoàn thành xong cuốc dù thứ 2.
1 giờ sáng Ngố đưa Sami về nhà trong tình trạng nửa say nửa tỉnh.
Bà hoàng lại ngủ với anh ta cho đến khi mặt trời thức giấc.
Vô tình,Sami đã phạm vào nguyên tắc bất di bất dịch-không đi qua đêm.
“mẹ kiếp! coi như mùng 1 phá lệ 1 lần” – đó là câu đầu tiên xuất hiện trong đầu khi chị mở mắt.
Quang cảnh tiếp theo khiến Sami há hốc.
Trong phòng ngủ ngập tràn toàn là hoa hồng đỏ.
Ngố quỳ gối trước giường,trong tay là sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh.
“anh yêu em vừa tròn 4 năm,hãy để anh ở bên em,dù có thế nào anh cũng chịu được”
“mẹ mày,sướng thế”-Ngọc Dao Lam,Linh DJ tròn mắt.
“chồng tao mà”
“nó làm nhà nước mà giàu thế á?”
“bây giờ đang là luật sư đấy”
“chuyện tiếp theo ra sao?kể tiếp đi”
Vì thời điểm Ngố tỏ tình vào đúng sáng mùng 1, Sami coi đó là duyên nợ.
Tiếp theo bà hoàng nói 1 câu không ai đỡ được :
“ô này anh dzai,sợi dây chuyền anh mua bao nhiêu thế?”
“cũng ngon đấy nhỉ?đổi được không?”
“đổi lấy hai chiếc nhẫn kim cương đi”
Trước khuôn mặt ngây ngốc của chàng Ngố,nữ hoàng nội y nháy mắt :
“này chồng em,chúng mình cưới luôn cho nóng nhé!” (chỗ này cười run tay )
“đã chơi thì phải chơi tới bến”-Sami trình bày với chúng tôi trong Đêm Màu Hồng-“chúng mày cứ luôn miệng khoe bạn trai với tao,giật le à?bây giờ tao lấy chồng đầu tiên đấy,vô địch rồi nhé”
Đám cưới của nữ hoàng nội y, không ai dám có ý kiến .
Buổi tối ngày valentine 14/2 .
Bên ngoài vũ trường treo toàn ảnh cưới,với 2 tông màu chủ đạo là trắng và đỏ.
Cửa chính cũng được cách điệu với hình dạng thỏi socola chảy nước.
Linh DJ đích thân lựa trang phục cho tôi – chiếc áo vest da báo.
Áo vest này mua trong lúc tôi và Thắm hẹn hò lần gần đây nhất.
Linh DJ nói “Thắm nó còn treo nguyên trong tủ,chưa quẳng đi đâu,cái con này bề ngoài thì vô tình thế thôi chứ chẳng bao giờ quyết đoán được”
“cảm ơn chị” – lần đầu tiên tôi nhìn Linh với ánh mắt cảm động đến thế.
Giáo sư lịch thiệp trong bộ veston màu xám nhạt,đứng cạnh chàng ca sĩ Nicky tóc vàng nổi bật với chiếc áo màu mận chín.
Tôi , Giáo Sư và Nicky là phù rể trong đám cưới đêm nay.
Tiếng nhạc nổi lên,Linh DJ bắt đầu nhiệm vụ DJ.
Khách khứa toàn là khách quen của Đêm Màu Hồng,giới ăn chơi Sài Thành tụ tập đông nghịt.
Vào lúc này,rắc rối nho nhỏ xảy ra với tôi.
Mi Dán lại gọi điện
“mình đã nói bạn đừng gọi cho mình nữa mà”
“nhưng hôm nay là ngày valentine đấy”-Mi Dán nũng nịu.
“mình không biết cái ngày đó là ngày gì đâu. Thôi nhé,bây giờ mình đang bận lắm”
“ấy ấy…”
Cô nàng chưa kịp nói gì thêm tôi đã dập máy.
Vài giây sau điện thoại lại đổ chuông.
Tôi tháo pin,thế là xong!
Nicky quay sang hỏi tôi “chuyện gì thế?”
“tắt máy cho dễ làm việc anh ạ”
“đúng rồi,nhiệm vụ trước tiên của anh em mình là tiếp khách đấy,chủ nhà mà”
“vâng”
Trong lúc ngồi quầy bar chờ đợi,tiếp đãi khách mời,tôi vô tình bắt chuyện với 1 kiều nữ có cái nghệ danh dài dằng dặc nghe như phim chưởng : “Đông Phương Tuyết Nhi” .
Nghe đâu cô ta cũng có giao tình sâu đậm với gia đình * điếm.
“cao mét 73,vòng mông 91 , chuẩn chưa?”- Tuyết Nhi châm thuốc hút khi nghe tôi nhắc đến Thắm.
“đúng rồi,chiều cao và vòng ba của Thắm khoảng chừng đó,cô là người quen à?”
“Thắm * chứ ai. em phải biết chứ,biết rõ quá ấy chứ,mà anh tìm chị ấy làm gì?hôm nay không đi khách đâu”
“không phải , tôi là người quen cô ấy”
“thật à?mấy hôm nay chị ấy sống cùng em đấy”
Tôi giật nẩy mình “hôm nay Thắm có đến đây không?”
Tuyết Nhi tươi cười “anh gì đó ơi,tiền chao cháo múc,em đang thèm rượu đây”
Tôi bèn gọi phục vụ cho 1 chai rượu,đằng nào thì tiền rượu cũng do Sami và Ngố chi trả.
“chịu chơi nhỉ ? muốn gặp Thắm thì cũng đơn giản,lát nữa đám cưới Sami,chị ấy sẽ làm phù dâu,nhưng mà để có 1 cuộc hẹn thì không đơn giản chút nào”
“vì sao?”
Tuyết Nhi thả vào mặt tôi 1 làn khói “ mấy hôm nay bà chằn có tâm sự”
Tôi nuốt nước bọt nghĩ thầm “mỗi khi Thắm buồn bực,hình như giới * điếm cũng rung chuyển”
Tôi bèn giả vờ hỏi “thế tôi muốn sắp xếp 1 đêm thì phải làm sao?”
“haha,tâm trạng bây giờ mà anh dám làm chuyện đó với Thắm á?anh không sợ mất của quý à?”
Tuyết Nhi cười nắc nẻ,sau đó cạn chén với tôi.
Trong lòng bỗng nhiên lâng lâng khó tả , tôi hỏi dò :
“vậy ra vì có chuyện buồn nên Thắm sẽ không đi khách?buồn chuyện gì cô có biết không?”
“buồn tình chứ buồn gì,đừng nghĩ làm gái như tụi em thì không có tình cảm nhé”
Thấy tôi xuất hồn đi đâu mãi không động đậy,Tuyết Nhi khều tay tôi :
“chị Thắm không đi đâu,anh ráng đợi tháng sau đi , còn đêm nay để em chiều anh cũng được”-cô ta nựng cằm tôi,còn tính trao luôn 1 cái hôn làm tin.
Cũng may tôi kịp thời né tránh
Sau vụ với Mi Dán , 1 nụ hôn từ người con gái khác chính là nụ hôn của quỷ.
Chương 26 : Có Chồng Cũng Chơi
Đúng 8 giờ tối,Linh DJ thông báo vào micro đã đến giờ hôn lễ bắt đầu.
Cô dâu và chú rể phân biệt bước ra từ 2 cửa đối diện nhau.
Sami trong bộ váy cưới trắng tinh khôi,ôm bó hoa hồng đỏ thắm.
Chiếc áo váy dài lê thê,tẻ rộng như đuôi tôm.
Trang phục phảng phất có nét kì quái.
Đứng bên Sami là 3 mĩ nữ thướt tha,váy áo xẻ gấp, phô trương thân thể khêu gợi.
Nhiều ánh mắt đổ dồn về kiều nữ có dáng người cao nhất,với khuôn mặt sắc lạnh.
Trái tim tôi đập thình thịch.
Thắm mặc váy da beo đuôi dài,có đường xẻ lên tới nửa đùi,đôi mắt kẻ đen,môi son đỏ
Phía bên này tôi , giáo sư và Nicky cũng phân biệt đứng cùng chú rể.
Vừa vặn làm sao,vị trí tôi đứng ngay đối diện Thắm.
Hai đôi mắt nhìn nhau chăm chú.
Khi đôi mi Thắm chớp động,tôi có cảm tưởng mình đang ở 1 không gian khác.
Trong phút chốc,hình ảnh từ cái đêm tôi bị đuổi khỏi nhà lại hiện về.
“xin mời cô dâu sexy và chú rể bảnh bao của chúng ta bước tới lễ đài.”- giọng nói cao ngất của Linh DJ vang lên.
Theo lời chỉ dẫn,chúng tôi lục tục theo cô dâu chú rể cùng bước ra sân khấu.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, khách mời vỗ tay nhiệt tình.
Lễ đài mà Linh nói tới chính là khu DJ được xây cao ngất,mọi người phải ngước mắt lên dõi theo từng diễn biến của lễ cưới.
Chủ hôn trong đám cưới “không *ng hàng” này chính là hai kiều nữ thành danh : Hồng Ngựa và Tống Bích Thảo.
Linh DJ hô lớn “một tràng pháo tay cho sự trở lại của Tống Bích Thảo”
Tức thì dân chơi khắp nơi hò hét ầm ĩ.
Hai chủ hôn tiến hành nghi thức theo cách riêng :
Tống Bích Thảo hỏi “hai con đã quen nhau được bao lâu?”
“thưa host gần 1 tháng ạ” – Sami nhanh nhẩu.
Ai nấy cười ồ.
“1 tháng có quá nhanh để tiến tới hôn nhân không?”
Lần này chú rể Ngố đáp : “thưa host,chúng con chính thức quen nhau 1 tháng nhưng tìm hiểu đã 4 năm rồi”
Chàng ta nói rồi âu yếm nhìn Sami.
“vậy con cầu hôn Sami trong trường hợp nào?”
Tôi thấy Linh DJ che miệng cười khúc khích,còn Thắm vẫn đang nhìn tôi.
Không biết cảm giác chú rể lúc này ra sao, chứ riêng tôi chẳng khác nào đang đứng trước vành móng ngựa.
Không khí có phần gượng gạo,lát sau chú rể mới trả lời :
“thưa host,là Sami bảo con mua nhẫn đính hôn”
Đêm valetine,cả vũ trường được 1 trận cười no nê.
Thậm chí có khách mời còn đánh rơi chai bia.
Sami nói giọng nôn nóng.
“sáng mùng 1 thức dậy chú rể đã bày tỏ tình cảm nên con quyết định cưới luôn cho nóng,khỏi phải lằng nhằng,tính con đã nghĩ là làm”-
“trả lời hay lắm”
Bắt đầu là Hồng Ngựa,sau đó toàn thảy Đêm Màu Hồng vỗ tay rầm rầm.
Chuyện tiếp theo đó diễn ra chóng vánh,cô dâu và chú rể kí cam kết bên nhau trọn đời.
Hồng Ngựa là người đeo nhẫn cưới cho đôi trẻ.
Linh DJ hô : “xin mời Mr.Eric cùng tiến ra lễ đài để chứng giám cho hôn lễ”
Cái ông Mr.Eric chính là chủ nhân của vũ trường Đêm Màu Hồng.
Bằng 1 giọng việt bập bẹ,Eric bắt tay đôi uyên ương rồi nói lời chúc mừng.
Đoạn,ông đưa tay thể hiện hành động mời,ngay tức thì toàn thể trên dưới vũ trường cùng nâng cốc chúc mừng cô dâu chú rể.
Màn hình điện tử lớn sau lưng Linh DJ hiện lên dòng chữ “We Are Family”
Lúc này đột nhiên Thắm nháy mắt với tôi.
Miệng thì thào gì đó rất khẽ , nhưng tôi nhìn khẩu hình miệng cũng đoán được nội dung :
“lát nữa,anh và em…”
“hả?”
“anh và em…”
Còn đang chăm chú lắng nghe lời Thắm thì Mr.Eric bỗng đưa mắt ra hiệu cho chị.
Thắm tức thì kéo tay tôi vòng ra phía sau lễ đài.
Thì ra nhiệm vụ của tôi và Thắm là mang cuốn sổ lớn ghi tên các khách vip đến để cô dâu chú rể kí nhận.
Đây chính là cam kết gắn bó với Đêm Màu Hồng,1 chiêu trò quảng cáo.
Mỗi người cầm 1 bên cuốn sổ lên lễ đài,Tôi nhìn Thắm nói khẽ
“cho anh một cơ hội”
Thắm nhìn tôi không nói.
“chỉ 1 lần này nữa thôi,anh yêu em,vẫn còn yêu em lắm”
Thắm nhíu mày.
“anh xin em”
Mọi nghi thức kết hôn đã chấm dứt,Tống Bích Thảo ,Hồng Ngựa và Mr.Eric tuyên bố cô dấu chủ rể thuộc về nhau mãi mãi.
Mr.Eric bắt tay Ngố nồng nhiệt,miệng xí xa xí xố “hãy nhìn cho kĩ vũ trường của tôi đi chàng trai,từ nay về sau đây chính là gia đình cậu,we are family!”
Tống Bích Thảo đưa mắt nhìn toản cảnh trên dưới rồi điềm nhiên mỉm cười : “ở đây hoành tráng thế này,vậy phải gọi Đêm Màu Hồng là cái lầu xanh mới đúng”.
Sau đó ông chủ của Đêm Màu Hồng đứng giữa 1 hàng các kiều nữ chân dài chụp hình lưu niệm.
Tôi chợt nghĩ bức ảnh đó có thể lấy tên là : “Những Thiên Thần Của Eric.”
Tiếng nhạc dập dồn vang lên,Linh DJ đeo headphone “phê” nhiệt tình.
Sami từ trên đài cao bước xuống sàn,theo từng bước đi uyển chuyển,áo cưới nhanh chóng thoát ly khỏi cơ thể,chỉ còn độc 1 bộ nội y trắng tinh khôi nối liền với lớp váy đỏ mỏng dính dài lê thê.
“ồ , hot!”
“Sami , Sami , nữ hoàng nội y !” theo từng tiếng tung hô,Sami bắt đầu uốn éo.
“nhảy đi lắc đi,từ nay trở đi có chồng rồi,không còn được chơi nữa đâu”-Linh DJ gào to phấn khích.
“có chồng cũng chơi,có chồng cũng chơi” – đám khách mời gầm lên.
Tiếp theo , tôi nhìn thấy trên đài cao một mái tóc đen dài bay lõa xõa.
“1 tràng pháo tay cho Nhi Cây Trâm nào mọi người,hãy cùng thưởng thức vẻ đẹp của Ria Sakurai tại Việt Nam”
Khán giả vỡ òa,tiếng nhạc dập buốt óc.
Nụ cười dâm dật của Nhi Cây Trâm rất được hưởng ứng,chị ta vừa lắc người vừa thoát y coi rất gọn gàng.
Khi vừa chạm chân xuống sàn,trên người chỉ còn chiếc váy ngắn cũn cỡn làm bằng thứ chất liệu trong suốt,nổi bật lên bộ nội y màu xanh tím quyến rũ.
“ Ai ì ai ì ai , ai ì ai ì ai , let it rain over me , ai ì ai ì ai , ai ỳ ai ỳ ai let it rain over me”
“hú ..ai ỳ ai ỳ ai Mr.Eric! “ – Linh DJ gào lên
“pro!” – khách mời đáp lại
“Hồng Ngựa”
“pink horse”
“Sami”
“Ngố !”
“Nhi”
“8 xị”- tiếp theo đó là 1 tràng cười.
Linh DJ pha trò hài hước “theo ý kiến của mọi người,bé Nhi nên giảm giá xuống 8 xị”
Tiếp theo đó là tiếng nhạc dập dồn với 1 phong cách mang xu hướng Rock Metal.
“hey,everybody , Thắm !”
“*”
Tiếng vỗ tay hòa trộn với tiếng hò hét cuồng nhiệt.
Và ở trên đài cao,Đĩ Của Đĩ chống nạnh bước xuống,thân hình uyển chuyển giống hệt người mẫu trên sàn catwalk.
Vừa đặt chân xuống sàn,Thắm đã cởi phăng chiếc váy đuôi tôm chỉ bằng 1 chuyển động duy nhất.
Quẳng váy về phía khán giả,chị nháy mắt,trao cho mọi người 1 nụ hôn gió.
Ai nấy đều trố mắt nhìn, bộ nội y đen của Thắm quá sức nóng bỏng
Đằng sau lưng lại gắn thêm đôi cánh thiên thần trắng muốt.
Trông chị như 1 thiên thần tình dục.
Bên phía gần tôi có giọng nam la lên “anh gọi em là Fallen Angel,anh yêu em!!!”
Một gã khác : “bay lên đi đôi cánh ơi,bay lên nào,up up”
Đôi cánh thiên thần bằng nhựa gắn với chiếc áo ngực, một khi cánh bay thì… áo cũng bay.
Tôi chỉ muốn sang bên đó vả cho chúng nó gãy răng.
Linh DJ hô “phát giá , phát giá”
“5 củ,5 củ”
tôi nghĩ : “3 người mà 5 củ thôi ư?”
Quả nhiên Linh DJ cười ha hả “5 củ thì để trồng rau đi”
Sau đó còn có sự góp vui của chú rể Ngố.
Cô dâu mặc nội y trắng,chú rể mặc bộ pijama toàn trái tim màu hồng nhạt.
Khách mời được 1 phen chụp hình mỏi cả tay.
Nhạc chuyển sang bài hát Get The Party Started.
Hồng Ngựa,Tống Bích Thảo cũng tham gia , khiến không khí trong vũ trường nóng như hỏa lò.
Sau đó đích thân Mr.Eric cũng nhún nhảy vài điệu.
“I’m coming up so you better get this party started
I’m coming up so you better get this party started
Come on come on yo, come on come on”
Mọi người di chuyển theo vòng tròn.
Đến lúc này 3 phù rể cũng bị Ngọc Dao Lam kéo vào nhập cuộc.
Các khách mời lần lượt tham gia.
Vũ trường sôi động với trung tâm là gia đình * điếm.
“Get this party started on a Saturday night
Everybody’s waitin for me to arrive
Sendin’ out the message to all of my friends
We’ll be lookin flashy in my Mercedes Benz
I got lotsa style, got my gold diamond rings
I can go for miles if you know what I mean”
Trên sàn nhảy,tôi và Thắm nắm tay nhau,bắt đầu lắc lư âu yếm.
Chị có cái màn ngã lưng để bờ mông cọ xát vào người quen thuộc,khiền tôi không kìm lòng được,phải ôm chặt lấy chị trao ngay 1 nụ hôn.
“nói đi chồng em,anh sẽ không bao giờ lừa dối em nữa chứ?”
“tất nhiên là không bao giờ em yêu ạ”
“em có lỗi với anh”
“không, anh mới là người có lỗi ”
Giai điệu quen thuộc :
“I’m comin’ up so you better get this party started
Come on , come on…
I’m comin’ up so you better get this party started “
Mọi người nhún nhảy điên cuồng.
Linh DJ lắc đầu như điên “quay vòng vòng , quay vòng vòng”
Ai nầy đều nhảy vòng quanh,nhảy vòng quanh.
“Get this party started
Get this party started right now
Get this party started
Get this party started .”
Tôi và Thắm trong lúc “phê” kéo nhau lên dãy phòng vip.
Trước lúc rời sàn,tôi vẫn kịp tặng cho Nhi Cây Trâm 1 cái nháy mắt đầy ẩn ý kèm nụ cười cao thâm mạc trắc. (hả hê 30% )
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, Thắm đã nhảy tót lên người tôi,hai tay kẹp cổ,hai chân quặp hông.
“anh yêu,anh đã không quan tâm tới quá khứ của em. vậy cớ chi em lại để bụng lỗi lầm trước đây của anh?”
“chuyện của Mi Dán anh…”
Thắm đưa tay che lấy đôi môi tôi.
“em không bao giờ muốn nhắc lại chuyện đó nữa,em tin anh!”
Chúng tôi nuốt lưỡi nhau say đắm,rồi tôi ấn mạnh người chị tì vào tường.
“haha,lần này hôn lâu thật đấy”- Thắm bật cười sau nụ hôn cháy bỏng dài đằng đẵng .
Vừa dứt lời liền đón nhận nụ hôn ngấu nghiến tiếp theo.
Lưỡi tôi mơn trớn từ môi xuống cổ rồi dọc theo phần cơ thể thám hiểm sâu xuống dưới.
Thắm ngửa đầu vào tường,thở hổn hển,đôi tay bất giác ghì chặt hơn, đôi chân cũng siết lại bằng hết sức lực. đôi giày cao gót đè mạnh lên mông tôi.
Tôi nhớ : có lần Thắm từng nói mang giày cao gót vào “thế” mới đã.
Quả nhiên ở tư thế này không ai có thể ngăn nổi dục tính bùng phát.
“happy valentine” – một trong hai thì thầm.
Và chúng tôi đã có 1 màn làm tình đầy điêu luyện.
Chương 27 : Rước Quỷ Về Nhà
“two-face is the only thing that makes sense to me”
Ngủ cùng Thắm,tôi vô tình phát hiện hình xăm mang dòng chữ đó trên bả vai trái .
Dòng chữ được bao quanh bởi những ngôi sao lấp lánh.
Tôi đưa tay vuốt ve vai nàng,nhè nhẹ đặt lên 1 nụ hôn.
“cái hình này,em mới xăm đây à”
Thắm dựa lưng sát vào ngực tôi : “anh có biết two-face là ai không?”
tôi tảng lơ- “là ai?”
“chồng em đấy”
“cái thằng phây đó đẹp trai lắm à”
“hơn anh chắc rồi , haha”
Đè ghì người nàng xuống giường,tôi cưỡng hôn Thắm vài chục cái.
“lại bà Tống Bích Thảo xăm cho em chứ gì?”
“không,lần này là người mới”
“ai?”
“haha,anh là Hai Mặt,người ta là Mặt Quỷ”
“Mặt Quỷ?”
“bồ con Ngọc Dao Lam đấy”
Tôi hít 1 hơi lạnh. Ngọc Dao Lam qua năm mới cuối cùng đã có bạn trai.
“chắc cũng là dân giang hồ giống chị Ngọc?”- tôi hỏi.
“ừm, nghe đâu là thế. Trông khiếp lắm.”
Đột nhiên tôi chột dạ
“hắn là cái thứ bặm trợn,sao em cho hắn chạm vào người,rồi có cởi áo ra nữa đúng không?”
Cứ liên tưởng tới thân thể lõa lồ khêu gợi của Thắm ở trước mặt người khác là tôi lại không chịu được.
Mặc dù chị làm điếm cũng thường đi khách nhưng cảm giác lúc này lại khác xa bình thường.
“coi chồng em ghen kìa” –Thắm cười ha hả.
“cười gì mà cười! gã đó chắc chắn là bất lương mà,tay hắn có mò chỗ nào không?em chỉ cởi áo thôi à”
“phải cởi hết chứ anh”
“cái gì?” – hai lỗ tai tôi nhả từng cụm khói.
Ngó cái mặt đỏ như gấc,Thắm lật đật đưa tay xoa ngực tôi.
“thôi thôi,em nói đùa đấy,em chỉ cởi áo ngoài thôi,vẫn mặc áo trong,có cả nhóm Ngọc Dao Lam,Tuyết Nhi,Hồng Ngựa ở đó nữa,với lại cái gã đó như cục sắt,chẳng bao giờ thèm để ý đến thứ gì đâu”
Nghe Thắm thủ thỉ,trong lòng tôi cũng dịu lại :
“vậy chị Ngọc quen hắn trong hoàn cảnh nào?”
Theo lời Thắm kể thì Mặt Quỷ là giang hồ thứ thiệt không có chuyện ác nào không làm.
Quá khứ từng giết người thuê,buôn bán ma túy,bắt cóc tống tiền,hoạt động bảo kê,môi giới mại dâm…
Gã từng có thời gian dài sống ở nước ngoài,tham gia nhiều băng * lớn.
Sau lưng gã xăm 1 cái mặt quỷ có cái cằm nhọn hoắt,với dây xích hình ngôi sao 6 cánh bao quanh.
Ngày gã trở về nước,liền tìm tới Đêm Màu Hồng giải khuây,vô tình gây xích mích nho nhỏ,và thế là chạm trán chị đại Ngọc Dao Lam.
Mặt Quỷ là 1 tay chơi sung mãn,trong cuộc đời chị Ngọc chưa từng gặp qua ai có sức vóc như gã.
“thằng trâu đen đó khỏe như ngựa” – Ngọc Dao Lam tặc lưỡi.
Linh DJ,Sami thích thú hỏi : “thế 1 đêm chúng mày làm mấy cử?”
“đúng đúng,chắc dập như cái máy ấy nhở?”
Ngọc Dao Lam chần chờ -“thường thường thì…”
Chị bật 1 ngón tay.
“một phát?”
“hahaha” – cả nhà tức thì phá lên cười,cười lăn cười bò.
Ngọc Dao Lam trừng mắt “đừng có khinh vội,1 cử nhưng kéo dài mấy tiếng là bình thường,lại còn thường xuyên đổi thế. Chúng mày có làm được như thế không?”
Trong nghệ thuật phòng the,việc đổi thế thường xuyên khiến việc lên đỉnh kéo dài hơn và dễ đạt cực khoái hơn.
“không phải chứ” –Sami lầu bầu.
Linh DJ cũng vò đầu bứt tai “mẹ kiếp,phải về bảo thằng tóc vàng sang nhờ chồng mày chỉ dạy thôi”
“đúng đấy,tao cũng phải về phổ biến cho lão Ngố nhà tao mới được”
Ngọc Dao Lam hãnh diện hỏi Nhi Cây Trâm “thế còn bé?ông giáo sư làm ăn thế nào?”
“chắc chắn là hom hem”-Sami phán.
“lại còn phải nói,giáo sư chỉ dạy học trò được nhiều nhất nửa tiếng thôi,khi chỉ dạy còn rất nhẹ nhàng kĩ lưỡng”
“hahaha”-mấy bà chị lại cười 1 cách ác ôn.
Nhi Cây Trâm “hứ” 1 cái rồi không thèm lí gì đến họ.
Đang ngon trớn,Ngọc Dao Lam tiếp tục
“còn mày thì sao ,con quỷ?”- chị Ngọc liếc nhìn Thắm.
“thật ra thì…nghệ thuật làm tình không phải chỉ dựa vào nam mà còn 1 phần ở người nữ nữa”- Thắm trả lời thản nhiên.
“ý mày là mày giỏi hơn bọn tao à?”
“hô hô,ai cũng có tuyệt chiêu riêng mà”
“tuyệt chiêu gì?”
“tuyệt chiêu thay chồng đổi thế,tuyệt chiêu giữ đạn giúp chồng…còn nhiều lắm”
“ặc,tao ngất đây”
Ai đó la lên,rồi nghe thêm 1 tiếng bụp.
Một điều lạ là,Mặt Quỷ ban ngày rất ít nói,khuôn mặt lúc nào cũng lầm lầm lì lì,người ta sẽ nghĩ ngay gã là 1 cục sắt di động không có cảm xúc. Nhưng khi đêm xuống chỉ còn hai người 1 phòng ,lúc này thú tính của gã mới bộc lộ hoàn toàn.
Tôi nghĩ thầm “Quỷ với *, kết hợp quá tuyệt vời”.
Hơn nữa,gu của Ngọc Dao Lam cũng là người đầy nam tính và có phần bạo lực như Mặt Quỷ .
Không để tôi phải đợi lâu,ngay ngày hôm sau ăn tối ở nhà Hồng Ngựa,Ngọc Dao Lam chính thức đưa gã về ra mắt.
Vừa nhìn thấy Mặt Quỷ,mấy người chúng tôi giật mình.
Gã cạo đầu bóng lưỡng,cao trên 1m8,người đen mà rắn chắc. nhìn vào chẳng khác bức tượng đồng.
Đuôi mắt dài,cho thấy gã có 1 quá khứ ăn chơi phóng túng.
Mặt Quỷ mặc 1 bộ comple đen tuyền,cộng thêm khuôn mặt lạnh như tiền,gã giống hệt mafia nước ngoài trong các phim hành động.
Thằng con nhỏ của Hồng Ngựa trông thấy Mặt Quỷ sợ chết khiếp,nó khóc oe oe dỗ thế nào cũng không chịu nín.
Mà kể cũng đúng,đến tôi đây còn sợ huống chi là nó.
Nicky,Giáo Sư và tôi bắt tay gã đầy gượng gạo.
Mặt Quỷ nói “chào giáo sư,chào cậu,chào mọi người,cảm ơn…” bằng chất giọng trầm hùng hồn như rồng ngâm,mặt vẫn không chút biểu cảm.
Nicky quay sang nói thầm vào tai tôi “nhìn hắn giống robot hơn giống người”
Chúng tôi muốn cười mà chẳng dám hé răng.
Trò chuyện cùng gia đình,Mặt Quỷ tỏ ra rất vui khi trở thành thành viên chính thức.
Ngọc Dao Lam leo thẳng lên đùi gã ngồi đung đưa,nhưng mặt gã không hề động dung.
Đúng là bình thường Mặt Quỷ như cục đá,chỉ đến khi đêm về mới bộc lộ chất đàn ông.
Nhìn thân hình rắn như tượng,tôi dám chắc Ngọc Dao Lam sẽ tơi tả với gã.
Đến giờ ăn tối,Mặt Quỷ dùng 2 tay nắm chặt mặt dây chuyền hình thánh giá với sợi dây chuyền to như xích chó,gã vừa nhắm mắt vừa lầm rầm cầu nguyện.
Chúng tôi đều liếc nhìn chị Ngọc với ánh mắt lo âu.
Lúc này trông gã giống 1 kẻ cuồng tín hơn là 1 tay anh chị.
Ai cũng sợ Ngọc Dao Lam đã rước phải 1 con quỷ thật sự về nhà.
Phần 28:Bỏ Nghề Thì Cạp Đất Mà Ăn Àh
Tất cả diễn biến ngày hôm đó Sami đều mách lại với Thắm không chừa chi tiết nào.
Khi chị về cũng đã quá nửa đêm.
Hay thật ! tôi cứ tưởng Thắm ngủ với gã việt kiều kia 3 ngày liên tiếp chứ.
Không thể ngăn được những ý nghĩa mỉa mai khinh thị,tôi khổ sở vò đầu bứt tóc.
Nằm trên giường,tôi nghe rõ tiếng chị quát tháo Linh-Sam , chắc vì chuyện treo đồ không đúng nơi quy định.
Cửa phòng bật mở,ánh đèn hành lang hắt vào căn phòng tối,chiếu sáng cơ thể tôi.
Thắm nói vọng ra “tiền điện tiền nước tháng này chúng mày chịu 7 phần”
“được rồi,đi ngủ đi cô nương,say rồi đấy”-giọng Linh DJ vang lên.
Cửa đóng sập vào . căn phòng trở lại yên tĩnh như lúc đầu.
Nằm thao thức trên giường quay mặt vào trong,tôi có linh cảm chị đang đứng lặng im ,ngắm nhìn tôi.
Chừng mấy phút sau,cả cơ thể mảnh mai nằm phịch xuống giường.
Túi xách va vào chân tôi , mái tóc dài khẽ chọc vào cổ râm ran ngứa.
“phù” Thắm thở ra một hơi như muốn thổi bay hết mệt nhọc “cưng ngủ chưa?”-giọng chị lành lạnh.
Đáp lại lời chị,chỉ có màn đêm tĩnh mịch.
“em xin lỗi về chuyện 2 con quỷ kia nhá,từ giờ chúng nó không dám quậy phá nữa đâu,mà trước đây nó có chọc ghẹo gì anh cũng đừng để bụng”
“à,sáng nay,cũng may anh nhanh nhẹn,nếu không chắc bị mẹ mang về nhà rồi,haha”
“….. con Nhi nó khen mẹ anh trẻ và dễ tính lắm”
Thắm thốt lên hết lời này sang lời khác,nhưng tôi vẫn không hề đáp lại.
Cứ sau mỗi lần Thắm đi với đàn ông cả ngày ,tôi lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và chị xa ra 1 chút. Tôi chợt tự hỏi “có khi nào Ngọc Dao Lam và Nhi Cây Trâm đã đúng,tôi cũng chỉ như mọi thằng đàn ông khác?”
“này” – giọng Thắm lạ lùng “anh ngủ rồi à?”
Im lặng giây lát Thắm nói thêm : “anh không qua mắt được em đâu,anh vẫn chưa ngủ,anh đang thức,vì cứ sau mỗi câu nói của em,nhịp thở anh lại thay đổi,đây này…”
Bàn tay chị khẽ chạm vào ngực tôi,đôi bàn tay mát lạnh như con rắn trườn đi khắp người.
Công nhận , càng ngày Thắm càng thông minh.
Đến tôi cũng không còn đóng kịch trước mặt chị được nữa .
Đột nhiên Thắm siết chặt lấy người tôi,bằng cả hai tay,má kề má, vai kề vai .
Hơi thở nặc mùi rượu , liên tục phả vào mặt tôi .
“sao mẹ đến, anh không gọi em về?” – giọng chị đầy u uất- “ còn nữa , cả ngày cũng không hỏi thăm em,bình thường 10 giờ đêm anh đã cuống cuồng lên rồi mà”
“có phải vì những lần trước em bảo anh lo xa không?”
Thắm tiếp tục ném cho tôi hàng tá câu hỏi vì sao,bằng 1 chất giọng nặng trình trịch.
Sau khi sống chung,Thắm vẫn thường đi với khách, chị nói “đó là mưu sinh !”
Không thể tránh né được mãi , tôi đành phải đáp trả .
Hành động đầu tiên của tôi là mỉm cười,hơi quay lưng lại.
Bàn tay chuyển xuống vỗ vỗ đùi Thắm,cảm thấy làn da mát lạnh tiếp xúc với hơi ấm trong tôi.
Thắm mặc váy ngắn,khi về đến nhà cũng chưa buồn thay ra.
“hình như em say rồi,ngủ một giấc đi đã” –tôi đấu dịu.
“này chồng em,vợ anh không bao giờ say đâu”
“sao mẹ đến anh không gọi em về?”- chị lại tiếp tục câu hỏi trước đó.
Tôi cũng không thể hiểu nổi ,điều đó có ý nghĩa lắm sao ?
“anh nói đi” răng chị cắn nhẹ vào tai tôi.
“anh tưởng hôm nay em bận,anh không muốn làm mất thời gian của em,đơn giản vậy thôi”-tôi chống chế.
“chỉ có vậy thôi sao?vậy sao em về trễ anh cũng không để ý?”
“vì ngày trước em cũng thường về khuya giờ này mà”
“không có,từ lúc sống chung lần về trễ nhất của em là 11 giờ,anh gọi em 5 lần. bây giờ đã quá nửa đêm , anh chẳng hề liên lạc”
Khi tôi mới quen chị,bao giờ trong lời nói chị cũng chêm vào đôi ba câu “mẹ kiếp,mẹ bố,chó má,khốn nạn,* điếm…”.
Nhưng đến nay hình như giọng điệu Thắm đã bớt tục tĩu hơn trước.
Chắc vì ảnh hưởng tốt từ tôi,còn tôi thì ngược lại,bị ảnh hưởng xấu bởi chị.
“này,anh có biết hôm nay em đã đi đâu không?”
“thì đi với ông việt kiều nào đó”
“haha,em có nói à?”
“chồng em ơi,trước đây em thấy làm chuyện đó với đàn ông cũng bình thường như mua 1 lon nước từ máy bán hàng tự động. Nhưng mà từ khi có anh,em thấy nhục nhục anh ạ”
Vẫn cái kiểu thản nhiên như thể mọi đắng cay trên đời đều đã nếm trải,giọng nói Thắm như đá tảng từng viên đả kích thâm tâm tôi.
Tôi quay hẳn người lại,siết chặt lấy vòng eo thon
“vậy em đừng làm nghề này nữa,kiếm việc khác đi Thắm ”
“việc gì đây chồng em?”
“thì….” Tôi chết lặng, trình độ học vấn của Thắm chỉ là tốt nghiệp trung học cơ sở.
Ngoài vẻ đẹp trời phú,bản năng làm tình chuyên nghiệp chị chẳng còn biết gì cả.
“à,em có chất giọng tốt đấy thôi,thân hình chuẩn nữa” – tôi la lên.
“thì đi làm ca sĩ chắc” Thắm phá ra cười.
“à , ừ làm ca sĩ đâu có dễ ”.đúng là Thắm chưa thể làm ca sĩ được- “thì em cứ bỏ nghề trước đi đã,rồi mình tính sau”- ngón tay tôi đè lên đôi môi hồng.
Thắm cười xoà : “giải nghệ thì cạp đất mà ăn à?”
Chị tiếp lời “ráng đi anh yêu,bây giờ anh còn đi học,lo cho thân mình còn không nổi nữa là em,nhưng mà sau này anh tốt nghiệp rồi sẽ nuôi em,em cũng hẹn trước với anh đến lúc đó sẽ giải nghệ tìm 1 việc làm trong sạch”
Trong bóng tối chúng tôi ôm ấp nhau,thân thể dụ hoặc cọ xát vào người tôi,nhưng đêm nay tôi bình tĩnh lạ. chắc vì tương lai phía trước quan trọng hơn tất cả dục tính.
Chìm vào thất vọng,đôi mắt tôi sụp xuống.
Thắm hôn tôi 1 cái thật nồng nàn rồi bỗng nhiên vòng tay ôm cứng cổ :
“nói đi chồng em,anh sợ mẹ nhìn thấy em , sẽ cho rằng cô chủ nhà là hạng gái lẳng lơ đúng không?”
Hơi thở cùng với chất giọng trầm lắng khiến câu nói như vọng về từ cõi kia.
Nếu tôi không trả lời,chắc chị sẽ y thế đó mà siết cổ tôi đến chết.
“này,làm gì có chuyện đó,anh toàn khen em thôi,cả Nhi Cây Trâm cũng thế”
“em đã bảo anh rồi,lời nói chỉ là vẻ ngoài thôi,đôi tai ta sinh ra để bị đánh lừa , chỉ có đôi mắt và bộ não mới là sáng suốt.”-“buồn cười,mẹ anh chắc chẳng thích em như thích con Nhi đâu” –Thắm thở dài.
Tôi biết thường ngày vào những lúc “linh thiêng” như thế này,nỗi mặc cảm của kiếp gái điếm lại hiện về.
“Nhi, Nhi,Nhi , mẹ kiếp lại là con cáo già ,con rắn độc,con điếm có bộ mặt thiên thần,chị ta lại bép xép với Thắm gì đây không biết?”- nếu sau này có cơ hội,tôi thề sẽ đạp cô ta xuống từ cao ốc Vincom để nghe 1 tiếng bẹp kiêu hùng,vũng máu loang lổ như hồ ba bể,sau đó sẽ đến đám tang nó,người ta mang đến những chiếc vòng hoa, rồi thì …..
Phần 29:
Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì,tôi cười “này vợ anh,mẹ có gửi quà cho em đấy,anh để trên bàn bếp”
“thật không?” Thắm nhổm dậy.
“thật”
Chị vụt chạy ngay xuống nhà dưới,tiếng bước chân nện rầm rầm.
Nằm trên giường,tôi cảm thấy nỗi vui khó tả chạy dọc từ đầu xuống chân .
Chợt thấy ngón chân cồm cộm,ra là túi xách của Thắm đang nằm đè lên trên.
Không hiểu lúc đó trong đầu nghĩ gì,tôi cúi người nhặt túi xách,do dự đôi chút rồi mở ra.
Thứ đầu tiên tôi thấy là 1 tuýp gel bôi trơn BiOglide.
Tiếp theo là bao cao su –không thể thiếu – số lượng 3 cái.
1 cái mini-juyp màu hồng đúng kiểu các cô y tá trong phim nước ngoài,kèm theo cả chiếc quần lót dây mỏng manh chứa trong chiếc mũ chữ thập đỏ.
“Bọn đàn ông bệnh hoạn thật.” tuy cười mỉa mai nhưng tôi cũng bị “bộ đồ nghề”kia kích thích ghê gớm.
Bộ váy cuốn lại qua loa,cộm lên chai nước súc miệng Listerin -“thật ghê tởm!thứ này chắc dùng cho màn khẩu dâm.”
Bên cạnh là hộp esse đen bằng sắt ,chiếc bật lửa zippo.
Đời Thắm không thể sống thiếu thuốc lá.
Ngoài ra còn có mascara,hộp trang điểm,son môi,chai nước hoa,nước rửa tay và …cái bóp da màu đen.
Đằng nào cũng mở túi ra rồi,xem thêm cái bóp cũng có làm sao?
“ôi,làm thế này không đúng chút nào” vừa than vãn tôi vừa mở bóp.
“hơn 5 củ thì phải”-tôi áng chừng giá trị của xấp tiền. ngày hôm nay chắc chị phải cày được ít nhất 3 triệu .
Bên trong còn có mấy tờ đô la Mỹ,Úc, và cuối cùng là …bức ảnh chụp tôi và chị.
“Thắm,Thắm,Thắm…” –đầu óc tôi không ngừng gọi tên Thắm.
Người tôi yêu là Đĩ của Đĩ- là gái bao hạng sang-gái gọi chuyên nghiệp với “đồ nghề” đầy đủ trong túi xách.
Nỗi chua xót tràn ngập trong lòng tôi.
Lát sau , Thắm quay trở lại phòng,nhảy đè lên người tôi,ôm hôn tới tấp
“mẹ mua cho em giỏ cam vàng,cả hoa và đặc sản Đà Lạt nữa”-THắm hớn hở như đứa trẻ nhận được quà.
“mẹ kiếp , sướng quá đi mất !”
Thắm la lớn,những lúc phấn khích chị thường giở giọng chợ búa.
“em thấy chưa ?mẹ đâu có nghĩ xấu gì về em,chỉ tiếc chưa được gặp mặt thôi đó,gặp rồi nhất định sẽ rất ngưỡng mộ”
“sao lại ngưỡng mộ em ?”
“vì em đẹp” – tôi nịnh chị 1 cách thản nhiên,như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Kể cũng hay,lúc trông thấy bộ đồ nghề của Thắm lòng còn đau nhói, nhưng chỉ ít phút sau đã nói cười rôm rả.
Dạo gần đây tôi tự thấy bản thân ko còn phù hợp với cái biệt danh “thư sinh bốn mắt” nữa,bây giờ phải gọi là “Hai Mặt” mới đúng.
“đồ quỷ,anh toàn nói láo thôi ! chết nè ”
Thắm tra tấn tôi 1 chặp rồi ngã người sang bên cạnh,duỗi tay,duỗi chân ngáp dài ,bộ dáng hết sức thoải maí.
“ngày mai em sẽ đi mua mấy bộ váy teen teen 1 chút,chắc mẹ thích như thế.”
“ôi dào,mỗi người 1 kiểu,anh thấy em ăn mặc như thế này mới là em”
“nhưng như thế trông cũng hợp với anh hơn mà,bình thường ai cũng nói em già hơn anh”
Thắm ôm lấy tôi thủ thỉ,luôn miệng lên kế hoạch ngaỳ mai sẽ đi đâu mua sắm,mua những thứ đồ gì rồi khi gặp người lớn phải ứng xử như thế nào cho phải,nói những gì là hợp lý nhất.
“để làm được mấy thứ đó ,mai em phải dẫn con Linh đi nhà sách nữa chồng yêu,haha”
Tôi có nghe nhầm không? Thắm đòi đọc sách cơ đấy. trước đây chị rất ghét chữ nghĩa dài dòng.
Con gái lạ thật,chì cần nhiêu đó cũng khiến họ hạnh phúc và không bao giờ nghĩ sâu xa hơn nữa.
Một khi Thắm đã đặt ra mục tiêu thì chị sẽ quyết tâm thực hiện bằng bất cứ giá nào.
“mẹ anh còn ở Sài Gòn trong bao lâu?”
“khoảng một tuần,sao thế?”
“trong vòng 1 tuần em sẽ đọc hết số sách này”
Thắm vừa nói vừa chỉ tay vào 1 chồng sách nho nhỏ,toàn những cuốn cẩm nang “mẹ chồng nàng dâu” , “bí kíp đối phó với mẹ chồng khó tính”,”làm thế nào ghi điểm với gia đình chàng”….
Vừa liếc qua tôi đã phát hoảng.
Chị không bao giờ nói chơi.
Thắm tận dụng cả những khoảng thời gian nhỏ nhặt nhất để đọc sách như lúc phơi quần áo,lau cửa kính,hút bụi…và nhất là lúc tắm .
Kể cả lúc rửa bát *a chị cũng không tha Linh DJ:
“mày đọc quyển Ghi Điểm Với Nhà Chồng cho tao nghe coi Linh”-Tay đeo găng cao su,miệng Thắm í ới.
“biết rồi con mắm,tao đang giở ra đây”
“nhanh lên , làm gì lâu thế ?”
“đây đây “
Với các bạn nữ thì gặp bố mẹ chồng tương lai đương nhiên là rất hồi hộp, lo lắng đặc biệt là với những người phụ nữ thành đạt trong sự nghiệp thì điều này còn khó khăn hơn rất nhiều. Có thể tạm ví buổi ra mắt chính thức đầu tiên này cũng hồi hộp, và quan trọng như một buổi phỏng vấn xin việc vậy.”
Linh DJ đều giọng hệt như cô phát thanh viên truyền hình.
“phụ nữ thành đạt á?tao có được cho là thành đạt không nhỉ?”
“có,mày là điếm nổi tiếng” – Sami đang xem tivi cười sặc sụa.
“con Sam giỏi,chấm 10 điểm,ngày mai cho mày đi đổ rác”-Thắm quay sang tôi mở lời -“mai mốt gặp mẹ, em hồi hộp thật đấy anh ạ”
“đã nói rồi,cứ bình thản như em là chủ nhà”- câu này tôi nhắc đi nhắc lại hàng ngàn lần mấy ngày nay.
“okê, em hiểu rồi , DJ đâu ? tiếp tục đi mày ”
“Hãy thiết lập mối quan hệ thân tình với những người thân của chàng ngay từ lần ra mắt đầu tiên và giữ vững được cảm tình tốt đẹp ấy trong nhiều năm về sau
Các nhà tư vấn hôn nhân gia đình vẫn thường cảnh báo: Những mối quan hệ dâu – rể luôn là những thử thách. Những quan hệ kiểu này sẽ là tồi tệ nếu quan điểm của hai bên ngược nhau. Chẳng hạn, nếu bố mẹ chồng tương lai là những người thuộc tuýp truyền thống mà cô dâu tương lai thì lại sùng bái lối sống hiện đại thì sẽ vô cùng khó khăn để thiết lập mối quan hệ tốt giữa bố mẹ chồng và nàng dâu.”
“dừng lại dừng lại,thôi bỏ mẹ rồi,bố mẹ anh thích kiểu truyền thống hay hiện đại ?”
“kiểu truyền thống,nhưng hoàn toàn tương thích với hiện đại,nói tóm lại là dễ dãi lắm”
“đừng có suốt ngày dùng từ dễ dãi nữa được không?”-Sami đột nhiên bất bình.
Linh DJ cười phá lên “haha,nó có tật thì giật mình,đồ con mắm lẳng lơ,đúng rồi chứ lườm liếc gì mày ? lêu lêu”
Mặc kệ Linh và Sam tôi vẫn tiếp tục :
“về chuyện lối sống thì em chỉ cần chú ý 1 chút là được,không cần lo lắng đâu”
“để mai em tìm xem có sách nào dạy cách sống không lo lắng không .đọc tiếp đi chứ Linh”- Thắm quay trở lại với công việc.
“dạ vâng,nghe kĩ nhé người :
Bạn phải tự phán đoán xem bố mẹ chàng là người theo trường phái nào, truyền thống hay hiện đại để có cách cư xử và hành động thích hợp. Hầu hết các bậc cha mẹ thường cho rằng một người vợ tốt phải là người yêu chồng và biết rõ bổn phận làm vợ của mình. Đôi khi theo một số ông bà, bố mẹ, vợ phải quanh quẩn ở nhà cả ngày để nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc con cái.
Nếu bạn nghĩ rằng mình sẽ dễ dàng thành công trong vai trò một người vợ như mình đã thành công trong công việc thì có thể bạn sẽ bị shock đấy. Vì thực sự đời sống cá nhân không diễn ra như các hoạt động trong môi trường công sở.”
“im , im ngay không đọc nữa,hu hu chết tao rồi”- Thắm khua chén dĩa leng keng bày tỏ nỗi bức xúc.- “mày nghĩ cái mặt tao vầy mà suốt ngày chui rúc xó bếp nấu nướng,giặt giũ,rồi còn dọn dẹp nhà cửa sân vườn gì đó à?”
“đó là nhà người ta thôi,nhà anh có vậy đâu mà em sợ,ôi trời đất!”
Nhiều khi Thắm suy nghĩ quá thực tế đến mức khôi hài.
“đúng đó,trong này ghi là đôi khi thôi,cái con giở người này”-Linh DJ hùa vào.
“ừ, 2 người nói đúng,cơ mà cuộc sống gia đình có giống với cuộc sống trong Đêm Màu Hồng không nhỉ?”
Sami gào lên “khác,khác 1 trời 1 vực,sống trong nhà chán như chó,Đêm Màu Hồng là tuyệt vời nhất.”
“cái con kia,mày coi tivi thì lo coi đi,cấm phá đám nghen”
“nó nói cũng đúng đó mày,mẹ kiếp , lâu rồi tao chưa về nhà”-Linh Dj than thở.
Tôi rùng mình,mấy bà cô này hình như ko bà nào có nhà cửa đàng hoàng.
“ôi dào ,chúng mày hay thật,tao có nhà ngay quận 10 mà coi như không”-Sami cười –“tao ghét nhất là mất tự do nên mới bỏ đi,nhà cửa chó gì như cái ***g . Mai mốt mày về nhà thằng nhóc này rồi cũng y như tao cho xem,hê hê hê”-Sami hạ giọng doạ Thắm.
Được biết , hot girl Sami khác với các thành viên còn lại,chị ta sinh ra trong 1 gia đình khá giả,cha mẹ anh chị đều là người trí thức có địa vị xã hội. chỉ riêng có đứa con út học hành bê trễ, bỏ học từ sớm theo bạn bè đàn đúm ,từ ngày biết đến các vũ trường, một năm chị ta về nhà không quá 3 lần.
Có thể nói Sami làm điếm không hẳn vì mưu sinh. Bởi vì thực chất gia đình có thể lo được cho chị ta. Nhưng bà hoàng nội y vẫn yêu đến say đắm cái nghề của mình.
Làm điếm đơn giản để tìm thú vui thể xác.
Ấy vậy nên Sami chỉ đi tàu nhanh-không over night.
Nhìn mấy bà chị bàn luận đến hồi gay cấn, tôi nhẹ nhàng chen vào “này này,xì tóp ở đây đi,chuyện chính bây giờ là cách giao tiếp với mẹ cơ”
“đúng đúng,vẫn là cục cưng sáng suốt nhất,Linh,mày lật xem có chỗ nào viết như thế không”
Linh DJ lật qua lật lại 1 chặp rồi cười lớn :
“hahaha,mày cũng phải bỏ bớt việc cho tao đi Thắm ơi,công sức tao mò chữ cho mày mà”
“dẹp ngay,tội quẳng đồ lung tung của mày là lớn nhất,có ai quẳng quần lót lên bệ cửa sổ mấy ngày liền như mày không hả?”
“cái quần đấy của con Sam,tao chỉ bỏ lên đó cho nó dễ trông thấy thôi”
“má,cái con này muốn chết à?quần tao mua cho mày còn già mồm”-Sami thiếu điều chưa nhảy bổ vào Linh .
Hai nữ quái cãi nhau ỏm tỏi.
Thắm nghiêm giọng “con Sam ngồi im đó,con Linh đọc tiếp!”
Thế là căn nhà lại bình yên như lúc ban đầu,chỉ còn tiếng tụng kinh của Linh DJ vang lên đều đặn :
“Hãy cùng nói về những thú vui của mẹ chồng
Khen ngợi mẹ chồng tương lai về chuyện nấu ăn ngon, trồng cây cảnh đẹp nếu không nói về niềm tự hào và thú vui của bà thì bạn lại thành kẻ vô tâm. Thế còn những thành tích trong sự nghiệp của bạn thì sao? Liệu chúng có gây ấn tượng với bố mẹ chàng không nhỉ? Hay là mẹ chồng tương lai lại nghĩ rằng bạn đang khoe khoang, tự kiêu về những thành công của mình. Vấn đề là bạn phải biết khéo léo lựa chọn thời cơ thích hợp theo những cách sau “
“nghe được đấy,tiếp đi Linh”
“mày có bỏ bớt việc cho tao không?”
“có,đọc nhanh lên!”
Bây giờ cho dù trời có sập xuống Thắm cũng phải nghe cho bằng hết.
Bà Linh cười hô hố :
“Bắt đầu với những bước đi đúng :
Bạn sẽ không thể tạo được ấn tượng tốt cho cấp trên nếu vào ngày làm việc đầu tiên bạn lại lơ đi, không chào hỏi ông ấy. Vì thế, là chắc chắn với người thân của anh ấy bạn cũng cần lịch sự, lễ phép trong lần đầu gặp mặt. Thể hiện sự kính trọng của bạn bằng cách ăn nói lễ phép, cẩn trọng là một điều vô cùng cần thiết.
Điều này thể hiện rằng bạn là một người hiểu lễ, nghĩa, biết kính trọng, lễ phép với những người lớn tuổi hơn mình. Khi ăn cơm thì nhất thiết phải nhớ mời bố mẹ chàng dùng cơm. Lần đầu tiên gặp bố mẹ chồng tương lai nếu bạn chủ động rót trà, gắp thức ăn cho bố mẹ chàng trước rồi sau cùng mới phục vụ mình thì chắc chắn là bạn đã ghi được điểm tốt đầu tiên trong nhận xét của bố mẹ anh ấy.”
Chương 30 : Con Quỷ Mắt Giả
Bất thình lình có tiếng còi xe huyên náo,rồi rất nhiều ánh đèn pha rọi về phía này.
Nicky la lên “băng của tụi nó tới”.
“chạy theo hướng này”-Mặt Quỷ ra lệnh rồi nhanh như cắt bổ cho Hùng Tâm 1 cú trời giáng vào đầu.
Hắn gục xuống đất,không rõ sống chết.
Cả nhóm lật đật theo chân Mặt Quỷ rời đi trong đêm.
“mẹ tụi nó chạy bên kia,tụi mày qua bên đó bao vây ,bật đèn pha rọi đi”-giọng nói ồm ồm của 1 tay giang hồ vang lên- “tao phải xem xem thằng nào dám chơi anh em tao!”
Tiếng bước chân vọng về từ tứ phía,xen lẫn với tiếng xe lăn bánh.
Chúng tôi trốn vào 1 góc công xưởng bỏ hoang,các dãy nhà kho tối tăm nằm san sát,gợn lên thứ mùi ẩm mốc khó chịu.
“chúng mày chạy đi đâu?”
“bước ra đây không tao đốt hết cái nhà kho này”
Tiếng la gọi của mấy thằng côn đồ vang lên.
Xung quanh khu nhà đều đã bị bọn khốn phong tỏa.
Ngọc Dao Lam quay sang Giáo Sư thì thầm “không sao chứ?”
Vết thương trên vai ông nhỏ máu lóc tóc.
“không sao đâu,đừng lo cho tôi”
Mặt Quỷ tiến tới xé vải buộc cầm máu cho Giáo Sư,gã làm việc rất mau lẹ dứt khoát.
“chắc cậu từng ở trong quân ngũ”- giáo sư hỏi.
“chuyện từ 15 năm trước rồi”
Đoạn gã quay sang phân phó cho tôi và Nicky:
“xin lỗi vì tình huống bất ngờ này,lát nữa hai người nếu chạy được cứ mạnh ai nấy chạy,chạy thẳng hướng bên khoảng 10 phút sẽ ra tới đại lộ”
“thế..chúng ta có nên gọi công an không?” – Nicky rụt rè.
“tùy cậu thôi,nếu gọi chưa chắc tụi áo xanh đã đến kịp đâu”
Lời nói vừa dứt thì đèn trong khu nhà bật sáng,những bóng đèn nê-ông lờ mờ,mang đến không khi chết chóc.
Anh chàng tóc vàng run run bấm số.
Ngoài kia gió thổi ào ào,cành lá rung lên dữ dội.
Đám giang hồ nghe theo hiệu lệnh của đại ca ùa cả vào trong xưởng,tiếng người quát tháo nổi lên ầm ĩ.
Mặt Quỷ nhặt 1 ống sắt gỉ đưa cho Giáo Sư,rồi bước đến vỗ lưng Ngọc Dao Lam.
Nhìn trai tứ chiến sánh vai cùng gái giang hồ,tôi và Nicky phục sát đất.
Chị Ngọc quay sang trấn an “lo cái mẹ gì,tưởng con Dao Lam và thằng đầu trọc là bị thịt hay sao? mọi người chỉ cần chú ý đứng dựa vào góc tường cố thủ là được. Để chúng nó vây vào giữa thì đến thánh cũng trào đờm”
Vừa lúc đó trong xưởng xuất hiện lúc nhúc bóng người.
Hình ảnh ngày tận thế tràn tới thật là gai gốc.
“mẹ kiếp! lại đây chơi” – chị Ngọc hét lên,chém ngay 1 thằng,tiếp theo Mặt Quỷ cũng lao vào phang tới tấp.
“tụi nó ở đây nè”
“á ..á..á..”
“khốn nạn,dám đánh người của tao à?tao chôn hết tụi bây ở đây ”
Trong khu nhà hoang,cuộc loạn chiến giữa các tay giang hồ bùng nổ.
Tôi,Nicky và Giáo Sư nhìn nhau chết điếng,sau đó cũng không rõ ai là người nhập cuộc sớm nhất,chỉ biết chúng tôi đã chiến đấu như 300 chiến binh Sparta.
“á…á…á..á”- những tiếng rú khiếp đảm liên tục nổi lên.
Mặt Quỷ đập cú nào,thằng chịu đòn cơ hồ bể sọ.
Đám côn đồ dãn ra,thằng đại ca tru tréo “chém chết mẹ nó,chém hết chúng nó”
Bên phía chúng tôi có 2 chiến binh thực thụ,nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ số đông.
Tôi là người hăng tiết nhất chỉ sau Mặt Quỷ nên trong lúc ko cẩn thận bị chúng đạp ngã ra đất,đau ê ẩm,thanh kiếm rơi xuống nền nhà.
“thằng nào đây?”
“thằng đẹp trai phải không?”
Nghe loáng thoáng có tiếng quát tháo : “đừng có chém chết thằng này,xin nó tí máu là được rồi”
Quờ quạng đưa tay nhặt kiếm,tôi bị 1 cú đá khác đau đến chết đi sống lại.
Bọn khốn nạn dẫm lên tay tôi,1 thằng con túm cả tóc.
Mặt Quỷ chửi thề liên tục,gã xông đến gần chỗ tôi.
“á,chết tao”
“cái thằng này là quái vật rồi”
Những tia máu bắn ra khắp nơi,2 bóng đen ngã đè xuống người tôi.
Trong 1 khoảnh khắc,tôi nghĩ mình có thể đã được cứu.
Nhưng hóa ra là nhầm tưởng.
Ai đó túm tóc,lôi đầu tôi đứng dậy,từng sợi tóc đứt rời đau chảy nước mắt.
Rồi chúng quẳng cơ thể tôi sang 1 bên không thương tiếc.
Ngay đến Mặt Quỷ cũng không thể can thiệp.
Bỗng,có tiếng Ngọc Dao Lam hét lên chói tai.
Bọn côn đồ mặc sức trút những trận đòn roi lên người tôi.
Đánh đến mức đầu óc tôi mụ mị .
Mơ hồ có tiếng dây xích khua loảng xoảng.
Sau đó,đám đông dạt cả sang 1 bên.
“rầm..mm!” một chiếc ô tô tông sập góc tường,kéo theo đó là rất nhiều tiếng động cơ khác,tiếng lốp xe chà lên mặt đường.
“chạy,chạy mau là tụi bên vũ trường” –ai đó gào to.
“mắc con mẹ gì phải chạy ? bọn nó làm sao đông bằng bên mình”
“đứng lại hết cho tao,đằng nào cũng lỡ rồi thì chơi luôn,sau vụ này kiếm con nhỏ kia lấy thêm tiền”
Trong đầu tôi vụt lên hình ảnh Mi Dán.
Mẹ kiếp ! cái con người đạo đức giả đó.
“ê con *,là nó,chém chết nó !”
“* ư” – đột nhiên đầu óc tôi rung mạnh – “là Thắm,là Thắm đã đến đây”
Loáng thoáng nhận ra cục diện trong nhà kho lúc này,tôi đoán mấy chị em Thắm,Hồng,Linh,Sam đã gọi được người tới tiếp ứng.
Giờ đây cuộc hỗn chiến làm náo động đến những khu vực xung quanh..
Nghe giọng một đại ca bên phía Đêm Màu Hồng vừa mới tới nói : “anh Long và Anh Hai đều là chỗ bạn bè,sao bây giờ mấy đại ca dám đánh người của tụi tui ?”
Minh Tàn mắng ngay “mẹ chó,thế đứa nào đánh anh em tao nằm rải rác từ trong bar ra tới đây?”
Bên Đêm Màu Hồng im lặng , lát sau mới lên tiếng “là do tự vệ thôi”
“được , vậy bây giờ bọn tao cũng đang tự vệ đây”
Thằng đại ca đột nhiên cười gằn,hắn túm tóc,ngửa mặt tôi lên :
“con * kia?muốn cứu thằng chồng sinh viên của mày không?”
“thả người ra nhanh lên,tụi mày muốn gì?”
Là giọng nói quen thuộc của Thắm.
Còn chút sức tàn tôi vùng vẫy.
“thằng nhỏ này dai sức gớm” – thêm 1 thằng nữa lao vào bóp cổ tôi khống chế.
Thắm hoảng hốt “ bọn mày muốn bao nhiêu tiền thì nói,tao có tiền ở đây”
“đừng hòng lừa bọn tao”
“tao không lừa bọn mày đâu,đừng , thằng chó kia dừng tay ngay”
“được thôi,vậy tiền đâu?”
“tao…” – Thắm bối rối “bây giờ tao không kịp mang theo nhiều tiền mặt,mày ráng đợi thêm 1 tiếng nữa,trước tiên cứ thả người ra rồi hãy nói”
Thằng đại ca cười hô hố “thế thì trễ rồi con ạ,anh em đâu,hủy con mẹ nó cái mặt thằng này đi”
“đừng…đừng…tao lạy mày…mày muốn gì cũng được nhưng mà đừng có hại..”- tiếng Thắm nấc nghẹn.
Nước mắt tôi trào ra , chảy dài trên má xuống tới cằm.
Nhận 1 trận đòn nhừ tử ban nãy,cảm giác không đau đớn bằng khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thắm.
“không có tiền mà còn nhiều lời,tao lưu sẹo trên mặt nó để sau này nó khỏi tán gái bậy bạ,sướng cho mày quá còn gì”
Rồi cả đám cười tàn nhẫn,chúng nó đạp tôi ngã chúi xuống đất.
“ngửa cái mặt nó ra” –Thằng đại ca ra lệnh.
Qua kẽ mắt sưng húp,tôi lờ mờ trông thấy có 1 thằng côn đồ đang cầm trong tay 1 vật hình ống màu trắng.
Tiếng hét của nhiều người đồng loạt vang lên.
Xung đột lên tới hồi quyết liệt nhất.
“tao giết hết tụi mày,giết hết tụi mày” – Mặt Quỷ gầm.
Còn 1 chút sức tàn,tôi gắng gượng xoay người.
“bộp,xoảng” – tiếng bóng đèn vỡ vang lên lạnh lẽo,cả vùng phía sau đầu tôi rát bỏng,dường như máu đang tuôn trào.
Thì ra bọn khốn nạn toan dùng bóng đèn nê-ông quất thẳng vào mặt tôi.
Dùng cách này khuôn mặt tôi sẽ chằng chịt sẹo.
“mẹ kiếp,mày giữ kiểu gì vậy chó,để đó cho tao”
Lần này có 2,3 thằng xúm xít ghì chặt người tôi xuống đất,chúng nó còn nện thêm vài đấm ọc cả máu mồm máu mũi .
Đích thân thằng đại ca chụp lấy 1 bóng đèn cũ khác nhắm mặt tôi đập thẳng.
Giây phút tôi tuyệt vọng nhất.
Thình lình có tiếng nổ lớn vang lên, nghe như tiếng súng.
Đám giang hồ nhao nhao.
“a…a.aa.a.a”
“đại ca,đại ca..”
tôi cảm thấy vị máu tanh rải đều lên mặt,bao phủ cả người.
Có cảm giác âm ấm.
“tụi mày đứng lại đó,tao giết hết ! giết hết”
Mặt Quỷ cầm khẩu súng đen lăm lăm trong tay,nhìn bộ dạng của gã không khác hung thần ác sát trong truyền thuyết.
Những thằng gần đó hoảng hốt nháo nhào.
Chỉ chờ có vậy, người bên Đêm Màu Hồng tràn tới như lũ quét.
“chạy mau,chạy mau”.
Bọn đàn em tức thì chạy tán loạn,giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Ai nấy la hét ỏm tỏi,quang cảnh hỗn loạn thực sự.
“mày dám giết anh Minh, tao liều với mày!!”- vài ba thằng điên cuồng gào thét.
Lúc đó,cả người tôi đau nhức,đầu óc mụ mị nhưng vẫn chắc chắn rằng không hề có thêm tiếng súng nổ nào.
ấy vậy mà vài thằng rú lên khiếp đảm.
quang cảnh trong xưởng hỗn loạn, 2 đám côn đồ gào thét rượt đuổi nhau ầm ĩ.
Sau đó,hình như là Thắm ôm lấy tôi gào lên những từ ngữ vô nghĩa.
Đầu óc tê buốt,tôi không còn cảm nhận được thứ gì rõ rệt.
Trong bóng tối như nhung,đột nhiên xuất hiện hình ảnh Mi Dán rảo bước dưới ánh nắng.
Cô ta cầm điện thoại gọi cho tôi rồi nói :
“đồ ngu,nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra,thì nó cũng sẽ bỏ theo thằng khác,chỉ là con * mà cũng tin nó”
Chuyện bất ngờ xảy ra ư? cô đã thuê người hãm hại Thắm lại còn úp mở.
“chúc hai người hạnh phúc đêm nay!”
Trong thâm tâm tôi,Mi Dán ko còn là 1 cô công chúa hồn nhiên tinh nghịch và có phần kiêu kỳ nữa.
cô ta giống hệt 1 bà hoàng ác độc như trong các truyện cổ tích vẫn miêu tả.
Ngay lúc này đây,tôi chỉ muốn chạy tới bên Mi Dán,tặng ngay vài cái tát tai xứng đáng rồi mắng :
“nói yêu tôi thật lòng ư? yêu thật lòng ư? cô còn không bằng con điếm chiều khách”.
Rồi bóng tối 1 lần nữa xâm chiếm,lấn át hình ảnh Mi Dán.
Trong không khí có mùi lạnh của sương đêm,xung quanh nhạt nhòa dần.
Tôi nhìn thấy Thắm ngồi co ro trong góc tối,bờ vai run rẩy.
Thắm đang thổn thức,đang nức nở.
Bàn chân tôi muốn chạy đến thật nhanh,nhưng càng chạy hình bóng chị càng xa vời.
Chỉ nghe thấy tiếng Thắm phiêu hốt :
“Khi yêu người ta có thể làm tất cả mọi việc…”
Mặt Quỷ có nhiều lí do để không rút súng ngay từ đầu.
Thứ nhất,gã không muốn chạm tay vào thứ vũ khí có thể giết người dễ hơn bước 3 bước.
Thứ hai,nếu nổ súng bắn người,công an thành phố sẽ liệt vụ án vào loại đặc biệt nguy hiểm,từ đó ra quân truy bắt gắt gao.
Thứ ba,trong súng…chỉ còn 1 viên đạn.
Khi tôi tỉnh dậy,nhận thấy bản thân đang ở trong nhà Hồng Ngựa.
Đầu quấn vải trắng,như kiểu xác ướp ai cập thời xưa.
Chắc vì vết thương do bóng đèn vỡ khá sâu.
Gia đình chẳng dám đưa tôi vào viện,đành chở về nhà Hồng Ngựa nằm dưỡng thương.
tôi nhìn quanh quất,thấy Thắm đã thiếp đi bên giường từ lúc nào.
Khuôn mặt chị nhợt nhạt,nặng trĩu âu lo.
Trong chiếc gạt tàn đựng toàn tàn thuốc.
Hẳn Thắm đã có 1 đêm dài vất vả.
Thiếp đi 1 lúc lâu,cổ họng đã khát khô.
Tôi liền nhẹ nhàng nhổm dậy,xương cốt kêu răng rắc,toàn thân đau nhức.
Sau đó gắng gượng đắp tấm chăn mỏng lên người chị,tôi an tâm mò xuống bếp.
Trong phòng khách,Mặt Quỷ cởi trần nằm trên ghế sofa,quay lưng về phía tôi,vô tình đã khoe nguyên tấm lưng chắc nịch kèm hình xăm trứ danh của gã.
Một cái mặt quỷ gớm ghiếc cùng những sợi dây xích trói buộc đầy man dại.
Trên tấm lưng trần còn lằn lên những vết sẹo chằng chịt.
Chắc hẳn là 1 chút dấu tích của nhiều năm tháng lăn lộn giang hồ.
Vừa nghe tiếng chân,gã đã quay phắt người lại.
Rồi mở miệng hỏi :
“cậu tỉnh sớm thế à?sao không ngủ thêm chút nữa đi”
“em không quen nằm thao thức anh ạ,thà đứng dậy đi lòng vòng còn hơn”
Mặt Quỷ nhíu mày “khá lắm,trông tướng thế mà cũng dai sức phết”
Tôi ngồi xuống bàn,rót nước uống.
Ngay đêm hôm đó,Mặt Quỷ kể lại những chiến tích trong cuộc đời.
Tôi gọi đó là chiến tích- nhưng gã lại bảo “chỉ toàn việc đáng hổ thẹn”.
Những vết sẹo chằng chịt trên lưng thực chất chẳng phải do đâm chém mà có.
Ngày xưa lúc Mặt Quỷ đảm nhận làm đầu mối ma túy ở vùng tam giác vàng Đông Nam Á.
Một hôm,gã bị biên phòng Malay bắt giữ,bọn khốn thấy hình xăm quá ghê rợn liền mang dao ra rạch,mỗi tên một nhát.
Đêm hôm sau, được một băng * cho người đến cứu,Mặt Quỷ điên cuồng giết hết cả chốt biên phòng .
Về sau gã mới hay,sau ngày đó,cái hình xăm không hề bị những vết sẹo che mờ,mà càng nổi rõ hơn,tăng thêm phần chết chóc.
Cũng giống như chủ nhân của nó,rơi thẳng xuống hố sâu tội lỗi.
Trên ghế sofa phòng khách trong căn hộ của Hồng Ngựa.
Tôi trăn trở cả đêm không ngủ được,bèn nhìn sang bên cạnh,thấy Mặt Quỷ cũng đang suy tính điều chi mông lung lắm.
Sáng sớm gã biến đi đâu không để lại lời nhắn.
Thắm tỉnh giấc không thấy tôi,hốt hoảng chạy xồng xộc khắp nhà .
Rồi túm lấy áo tôi,mắng lấy mắng để 1 trận không thương tiếc.
Xong chuyện,cả hai ôm nhau nuốt nước mắt.
Chúng tôi kéo nhau đến nói lời cảm ơn Ngọc Dao Lam.
Chị ngọc bị thương không nhẹ,Hồng Ngựa phải mời bác sĩ riêng đến.
Khi Ngọc tỉnh dậy chỉ nói gọn 1 câu “người nhà cả mà lắm chuyện quá”
Sau đó qua lời kể của Thắm,tôi được biết tình trạng của Giáo Sư cũng nguy kịch không kém Ngọc Dao Lam,còn Nicky chỉ bị thương ngoài da.
Tôi bèn đem thắc mắc ra hỏi Thắm “làm thế nào em tìm được chỗ của bọn anh?”
Chị mỉm cười bí hiểm , đoạn với tay cầm lấy chiếc iphone
“ứng dụng Find Friend trên điện thoại,con bé Nhi cài đặt để quản lí Giáo Sư 24/24 đó”
“ồ” – cái miệng tôi tròn hơn cả quả trứng gà.
Công nhận : vẫn là Nhi Cây Trâm nhanh trí nhất.
Thắm nhìn tôi thấm thía “ ai bảo ghen tuông là xấu nào? Tháng tới em nhất định đầu tư cho anh 1 cái.”
Đêm hôm qua,Mặt Quỷ nã 1 phát súng xuyên đầu tay đại ca giang hồ có biệt danh Minh Tàn.
Chỉ it phút sau công an thành phố bao vây khắp khu nhà hoang.
Cũng may mọi người đều trốn thoát kịp thời,phân tán đi khắp nơi trong thành phố.
Đến rạng sáng,một gã giang hồ bảo kê Đêm Màu Hồng gọi điện đến thông báo đã dàn xếp ổn thỏa.
Đêm Màu Hồng nguyên là 1 tụ điểm ăn chơi khét tiếng dẫn đầu Sài Gòn từ trước năm 2000,thời điểm đó còn thuộc quyền sở hữu của Năm Cam.
Sau khi ông trùm của các ông trùm bị bắt , vũ trường liền lọt vào tay nước ngoài.
Vì thế,không ít các ông lớn chống lưng cho Đêm Màu Hồng.
Hai tay giang hồ quen biết rất rộng,lập tức liên lạc với băng Hùng Tâm và “băng * mẹ” của Minh Tàn để sắp xếp hòa giải.
Vì Hùng Tâm và Minh Tàn ham tiền tự ý đòi xử người mà không hỏi qua ý kiến trùm giang hồ Long Thành, nên bọn chúng tự làm tự chịu.
Thêm vào cú điện thoại gọi đi nước ngoài của Mặt Quỷ,Long Thành không nể cũng không xong.
Từ đây mọi chuyện được xí xóa.
Có anh Long nói 1 câu đảm bảo,chúng tôi không còn sợ bị đám côn đồ kia trả thù nữa.
Đến quá trưa hôm đó,Mặt Quỷ trở về.
Chỉ nói gọn 1 câu “con bé nhà giàu đó không dám hỗn láo nữa đâu”
Tôi và Thắm nhìn nhau ngơ ngác.
Thì ra Mặt Quỷ tới nhà Mi Dán từ sớm,đột nhập vào phòng cô ta khống chế rồi đe dọa gì đó.
Gã từng là thành viên của nhiều tổ chức khét tiếng,dĩ nhiên cái khoản khủng bố người khác rất am tường, một cô bé 19 tuổi như Mi Dán lại càng dễ đối phó.
Cả tuần lễ sau,tôi không hề gặp Mi Dán.
Hỏi ra mới biết cô ta đã sang Mỹ du học.
Nghe đám bạn của Mi Dán nói : công chúa nằng nặc đòi gia đình cho đi nước ngoài, từ nay trở đi không bao giờ trở về việt nam nữa.
Tôi ớn lạnh,tìm cớ chuồn thật êm.
Mỗi khi nhìn Mặt Quỷ ngồi bên giường săn sóc cho Ngọc Dao Lam,trong lòng tôi thầm nhủ : “gã giang hồ này coi vậy mà chẳng phải quỷ. Mi Dán mới là quỷ – con quỷ mắt giả”.
(Còn nữa...)

Đăng bài viết của bạn bằng cách gữi bài viết về email cuchot86@gmail.com