Không thể tin trai Hà Nội?
Cháu thích anh nhưng ấn tượng không tốt về trai Hà Nội vẫn cứ ám ảnh cháu (Ảnh minh họa)
Hai cô bạn gái của cháu đều bị trai Hà Nội “đá” sau khi đã “no xôi chán chè”.
Cháu quê gốc ở miền Trung. Sau khi tốt nghiệp đại học tại Đà Nẵng, cháu được học bổng theo học một chương trình thạc sĩ tại Hà Nội. Khóa học chỉ kéo dài hơn 10 tháng nên người yêu cháu cũng vui vẻ đồng ý để cháu “thân gái dặm trường”. Chúng cháu đã yêu nhau được 3 năm và cùng hẹn khi cháu học xong sẽ về làm đám cưới. Người yêu cháu làm cho một công ty tin học tại Đà Nẵng. Trước lúc ra Hà Nội, không hiểu sao bạn bè và người thân, ai cũng nhắc cháu phải cẩn thận với trai Hà Nội. Ấn tượng cá nhân của cháu với trai Hà Nội cũng rất xấu: Hai cô bạn gái của cháu đều bị trai Hà Nội “đá” sau khi đã “no xôi chán chè”.
Thời gian đầu cháu liên tục gọi điện và chát chít với người yêu và bạn bè. Lần đầu tiên đi học xa, cháu thấy cuộc sống ở Hà Nội rất xô bồ, không thân thiện. Ngay từ sân bay về KTX của trường, cháu đã bị taxi chặt chém với giá cao gấp đôi bình thường. Rồi xe ôm thấy cháu là người lạ cũng lấy giá cao hơn rất nhiều lần. Rồi cháu bị mất ví khi vào siêu thị mua đồ.
Cháu nhớ nhà và hay khóc một mình trong tháng đầu tiên ở Hà Nội. Ý định bỏ dở chương trình xuất hiện nhiều lần trong đầu cháu nhưng người yêu cháu động viên là hãy cố gắng. Đang lúc cháu khủng hoảng nhất thì một anh trong lớp chủ động nói chuyện với cháu. Anh học chỉ ở mức bình thường vì đang làm việc cho một công ty nước ngoài. Anh bảo nếu cháu cần gì cứ gọi anh. Nghe anh nói thế thì cháu cũng biết vậy vì cháu vẫn nghĩ không thể tin được vào trai Hà Nội.
Nhưng tối hôm ấy cháu bị sốt cao. Chẳng có ai thân thiết ở bên cạnh. Cháu đành phải gọi cho anh, 12 giờ đêm anh đến và bắt taxi đưa cháu vào viện. Cháu bị sốt xuất huyết phải nằm viện gần một tuần. Anh bảo cháu chưa cần gọi điện thông báo về nhà vì như thế mọi người sẽ lo lắng và nếu người nhà có ra Hà Nội thì cũng rất tốn kém. Anh bảo cứ để anh lo. Không có gì phải nghĩ ngợi cả. Anh thuê một phòng riêng cho cháu. Anh thuê luôn cả một người giúp việc chăm sóc cháu. Buổi tối anh mang máy tính đến làm việc và trông cháu luôn. Anh ít nói, cháu hỏi gì trả lời nấy. Cháu hỏi anh có người yêu chưa? Anh trả lời có rồi nhưng mới bỏ nhau. Cháu hỏi sao anh tốt với cháu thế? Anh trả lời anh thích cháu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cháu hỏi cháu đã có người yêu rồi thì sao? Anh trả lời không quan trọng. Cháu hỏi nếu cháu không còn cái ngàn vàng nữa thì thế nào? Anh im lặng. Cháu hỏi làm sao cháu trả hết ơn của anh bây giờ? Anh bảo quên chuyện đó đi.
Từ khi cháu được ra viện, ngày nào cháu cũng gọi cho anh gần chục cuộc điện thoại chỉ để hỏi những cái rất nhỏ nhặt. Trong khi người yêu cháu gọi ra thì cháu chỉ muốn nghe cho xong. Cháu luôn lấy lý do là bận học để người yêu cháu không làm phiền. Rồi có lần trong phòng cháu có chuột. Cháu rất sợ chuột nên gọi điện cho anh khi đã 1 giờ sáng. Chỉ một lúc sau anh đã có mặt cùng bảo vệ KTX lên giúp cháu đuổi chuột. Lúc ấy cháu cảm động lắm và chỉ muốn ôm chặt lấy anh. Ý chí và con tim cháu đang “tấn công” nhau quyết liệt bác sĩ ạ. Cháu có linh cảm là con tim cháu đã nghiêng hẳn về phái anh rồi. Nhưng ý chí của cháu thì lại nói cháu đã có người yêu ở Đà Nẵng và không thể tin được trai Hà Nội. Mặc dù anh chưa có hành vi gì khiếm nhã với cháu, thậm chí còn chưa chạm vào người cháu bác sĩ ạ.
Cháu cảm ơn bác sĩ!
T.Huệ

Đăng bài viết của bạn bằng cách gữi bài viết về email cuchot86@gmail.com