Cả nể
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Cơ duyên đã cho tôi gặp anh, người hơn hai tháng nữa sẽ thành chồng tôi. Anh là người vô tư và rất phóng khoáng, bất kể ai cần gì anh đều vui vẻ giúp đỡ. Trong khoảng thời gian yêu nhau, việc anh hay giúp bạn bè là chuyện tôi không quá bận tâm, bởi tôi nghĩ đó là cách sống của anh. Trải qua nhiều thử thách, cuối cùng chúng tôi cũng tiến đến hôn nhân, nhưng tôi không ngờ chính kiểu phóng khoáng và sự vô tư của anh suýt chút đã làm tôi muốn dừng đám cưới.
Hai chúng tôi đều không dư dả, gia đình hai bên cũng chẳng thể hỗ trợ gì, nên để chuẩn bị cho đám cưới, khoản nào cần phải chi, cả những khoản phát sinh… tôi luôn cố gắng tính toán sao cho thật khéo và hợp lý. Chúng tôi thống nhất, tôi là người giữ tiền để cân đối chi tiêu trên tinh thần hai đứa đã cùng xét duyệt. Mỗi lần gom góp được ít tiền, tôi đều gợi ý mua ngay những gì cần thiết và phù hợp.
Trong thời gian chuẩn bị cho đám cưới, có những ngày anh đến gặp tôi, nói người bạn này của anh muốn mượn vài triệu, người bạn nọ cũng muốn mượn vài triệu. Ban đầu tôi cũng thông cảm nhưng vẫn nhẹ nhàng bảo với anh là nên từ chối vì chúng tôi cũng đang đau đầu cho nhiều mục cần thiết mà chưa có đủ tiền để xoay xở. Cứ tưởng sau khi nghe tôi phân tích, anh cũng đồng ý, nhưng tôi đã nhầm.
Hôm ấy là cuối tuần, chúng tôi về bên nhà anh. Tôi sẽ cùng với mẹ anh đi chọn mua nữ trang. Vì không có nhiều tiền nên tôi chỉ mua được kiềng đeo cổ và đôi bông tai, mẹ anh gợi ý mua thêm cái vòng tay nhưng tôi muốn dành lại ít tiền để chi tiêu. Tôi trở về chưa kịp khoe với anh về những gì vừa mua thì nghe anh thông báo, một người bạn muốn mượn tiền và anh muốn cho người đó mượn. Lúc đó tôi thấy trong lòng như dậy sóng, bao nhiêu ấm ức trào dâng. Không còn giữ được bình tĩnh nên tôi kéo anh vào phòng riêng. Tôi khóc òa và trách anh rất nhiều.
Tôi đâm ra bực mình những người bạn của anh, những người chỉ biết lợi dụng lòng nghĩa hiệp của anh ngay cả lúc chúng tôi cần tiền để lo chuyện trọng đại mà chẳng ai giúp đỡ. Sau một lúc khóc lóc và kể lể, tôi đưa cho anh hộp nữ trang vừa mua, kèm theo câu nói: “Anh đem bán hết chỗ này rồi cho bạn anh mượn, mình không cần phải cưới nữa”. Nghe xong câu đó anh cũng rất giận tôi nhưng với bản tính chịu đựng nên anh bỏ ra ngoài trước khi kịp nói với tôi rằng: “Không cho thì thôi, em có cần phải làm như thế không?”.
Sau một lúc lâu anh quay lại phòng. Lúc này, tôi đã hết khóc và tuy vẫn còn rất giận nhưng khi anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh và ôm tôi, tự nhiên tôi thấy lòng dịu lại, anh nói với tôi giọng rất bình thản: “Anh đã từ chối rồi. Anh bảo vợ mình không cho mượn”. Tôi lại giãy nảy lên rằng sao anh lại nói như thế, lúc đó anh mới cười hiền: “Anh chỉ đùa với em cho vui thôi. Anh nói với bạn là mình đang phải lo cho đám cưới nên không có khả năng giúp bạn được”.
Thế là chúng tôi cùng cười. Tôi bỗng cảm nhận được rằng anh đã và đang vì tôi mà thay đổi bản thân...
PHAN MY

Đăng bài viết của bạn bằng cách gữi bài viết về email cuchot86@gmail.com