Đốm lửa
Anh biết T. - người đàn ông ấy, biết rất rõ, trước cả khi mình lấy nhau. Em và T. là một cặp được xem là đẹp đôi nhất của khoa khi xưa. T. đẹp trai, học giỏi, đầy vẻ lãng tử. Em là hoa khôi của khoa. Hai người yêu nhau trong sự hâm mộ của bạn bè. Còn anh, chỉ là bạn em, một kẻ bên lề, thầm ngưỡng mộ, thầm yêu em nhưng chẳng bao giờ dám ngỏ…
Rồi cuộc tình đẹp ấy chấm dứt một cách oan nghiệt. Vừa ra trường, T. đột ngột qua đời sau một tai nạn bất ngờ. Mất T., em như một người điên, khóc hết nước mắt, bạn bè gia đình khuyên sao cũng không được. Rồi em tự tử, may mà gia đình em kịp phát hiện. Sau vụ tự tử bất thành, tính cách em thay đổi hẳn. Từ một cô gái vui vẻ, tươi tắn, hoạt bát… em biến thành một con người trầm mặc, ít nói, u sầu. Tâm hồn em dường đã chết theo T.
Mối tình si của anh lúc này lại phát huy tác dụng. Từ một người bạn, anh trở thành người để em chia sẻ. Anh sang nhà em chơi, nói chuyện cho em vơi nỗi buồn. Anh đi uống cà phê với em để em bớt nhớ T. Khuya, em gọi điện thoại cho anh trong tiếng nức nở, bảo rằng vừa nằm mơ thấy T… Dần dà, anh trở thành khách quen của gia đình em, được ba má, anh chị của em yêu quý.
Ba năm trôi qua, em vẫn không cách nào quên T., vẫn u sầu, vẫn sống bi quan. Gia đình em tuyệt vọng, nghĩ chỉ còn cách tìm cho em một mối quan hệ mới, để em dễ quên T. Và anh trở thành ứng cử viên sáng giá nhất… Ba má, anh chị em tìm mọi cách vun vào, bản thân anh cũng nỗ lực tối đa. Vậy mà, mất thêm hai năm nữa, em mới gật đầu làm vợ anh. Ngày cưới, mặt em vẫn còn vương nét buồn rười rượi vì T. Anh biết, em chưa quên được T. Nhưng anh mặc kệ, anh vẫn tự tin rằng với thời gian, với tình yêu, với sự kiên trì của mình, anh sẽ chinh phục được trái tim em.
Nhưng rồi một năm, hai năm, 5 năm… sống chung, sự tự tin của anh vơi dần. Em vẫn tròn bổn phận làm vợ, vẫn chăm sóc chồng con, vẫn lo lắng nhà cửa chu toàn, nhưng địa vị của T. trong tim em mãi cứ là số một. Hằng năm, đúng ngày giỗ là em đi thăm mộ T. Em vẫn thăm hỏi gia đình T. thường xuyên. Rồi những đêm mất ngủ, em cứ ngồi lặng đi, thẫn thờ ngắm những tấm hình cũ của T. Thỉnh thoảng, anh còn chứng kiến em khóc. Đến tận bây giờ, sau 10 năm chung sống, tim em vẫn dành phần lớn cho T. Phần anh, người đã yêu em hết lòng trong hơn 15 năm, người đã cùng em chia ngọt sẻ bùi, người cha của con em, người chồng hợp pháp của em, chẳng biết còn bao nhiêu chỗ trong trái tim ấy? Nhiều lần nhậu say, anh buột miệng nói thật nỗi đau của mình, em chỉ trả lời một câu đơn giản: “Anh đừng ghen với người đã khuất!”
Em biết không, anh đâu muốn ghen. Anh đã nhiều lần tự gào thét với bản thân mình, rằng mày là thằng đàn ông, hãy vị tha, hãy thoải mái, hãy tỉnh như ruồi… Nhưng anh làm không được, bình tĩnh chỉ là vẻ ngoài, còn đâu đó trong tận cùng vẫn âm ỉ một vết thương lòng không cách nào lành được. Anh sợ lắm, sợ vết thương ấy cứ loét dần, loét dần. Anh sợ một ngày nào đó, cơn ghen – cái đốm lửa âm ỉ ấy sẽ bùng lên thành đám cháy lớn, thiêu rụi cả cái hạnh phúc mong manh của gia đình mình. Nhưng chẳng biết đến khi nào, em mới chịu cùng anh dập đi cái nguy cơ ấy…!
Nguyễn Khánh

Đăng bài viết của bạn bằng cách gữi bài viết về email cuchot86@gmail.com