Vợ mê vũ trường…
Anh ngồi trong góc tối của vũ trường, lặng lẽ nhìn em - vợ của anh. Em khác quá, khác một trời một vực so với khi em xách giỏ đồ ra khỏi nhà, nói với anh “Em đi công việc”. Bộ đồ bộ đơn giản thay bằng chiếc váy dài bó sát, khuôn mặt mộc giờ được trang điểm lộng lẫy. Em nhảy liên tục bốn bài, khi với anh bạn nhảy luống tuổi như em, khi với cậu trai đôi mươi. Em vui vẻ, rạng ngời với nụ cười trên môi - vẻ tươi tắn hiếm thấy khi em ở nhà…
Hai năm trước, em bắt đầu làm quen với khiêu vũ qua sự rủ rê của bạn hàng ngoài chợ. Ban đầu, em chỉ tham gia lớp khiêu vũ buổi sáng. Lớp học gồm vài chục người, tập hợp ở công viên, mở nhạc rồi cùng nhau nhảy. Thấy môn này lành mạnh, lại giúp em khỏe mạnh và giữ vóc dáng, anh chẳng phản đối gì.
Rồi dần dần, những bước nhảy của em trở nên điệu nghệ. Cái bãi trống ở công viên buổi sáng không còn phù hợp với em nữa. Em chuyển sang các vũ trường chuyên nghiệp. Thời gian em dành cho khiêu vũ ngày càng nhiều. Em tranh thủ đi nhảy giữa trưa khi tan buổi chợ. Chiều tối, cơm nước xong, em lại xách đồ “lên sàn”. Công việc buôn bán, nhà cửa, chăm sóc con cái… dần dà xao lãng. Tủ giày dép, quần áo của em thì dần dần đầy lên. Có tháng, em tậu đến ba bốn đôi giày, năm sáu bộ váy, cái nào cũng bạc triệu trở lên, mà theo lời em thì: “Ít nhất cũng có cái thay ra thay vô, chẳng lẽ mặc hoài một bộ?”… Rồi khi “lên sàn”, em còn tốn tiền nước, tiền tip cho vũ công, cho nhạc sĩ… Ngân quỹ gia đình hao hụt hẳn theo thú vui của em…
Một ngày anh quyết định cùng em đi khiêu vũ, để mục sở thị cái vũ trường nó ra sao. Thú thật, anh không thể chịu nổi không khí vũ trường. Anh cũng không phủ nhận mình khó chịu khi thấy vợ cứ “tòng teng” từ tay thằng đàn ông này sang tay thằng đàn ông khác. Trong không khí mờ ảo nơi đây, trong hơi men ngà ngà của vài ly rượu, anh làm sao dám chắc vợ mình không sa ngã? Vậy là, anh cấm em đi nhảy. Em phản đối dữ dội, mắng anh đủ điều, nào là “ích kỷ”, “nhỏ nhen”, “xâm phạm quyền tự do”… Rồi em kết luận: “Anh không đáng mặt đàn ông!”. Mặc em nói gì thì nói, hạnh phúc gia đình vẫn quan trọng hơn, anh khăng khăng ý kiến của mình, ra tối hậu thư: “Cô chọn tôi, chọn gia đình hay chọn vũ trường?”. Em đành xuống nước, hứa sẽ không đi nữa, nhưng rất ấm ức.
Không ngờ, em đã nói dối anh, giả bộ đi công việc để tới sàn nhảy. Nếu hôm nay anh không đột nhiên nghi ngờ mà theo tới đây, chẳng biết em còn gạt anh đến khi nào. Chốn vũ trường có gì mà thu hút em đến vậy? Không khí lãng mạn? Những điệu nhảy lôi cuốn? Hay những bạn nhảy đầy vẻ hào hoa, sành điệu?...
Em vẫn đánh cược hạnh phúc gia đình, đánh cược niềm tin của anh để khiêu vũ. Sao em có thể làm vậy? Hay thật sự anh là một người đàn ông bảo thủ, nhỏ nhen và ích kỷ như lời em nói? Cái đà này cứ tiếp diễn, gia đình mình sẽ ra sao?
Huỳnh Phương

Đăng bài viết của bạn bằng cách gữi bài viết về email cuchot86@gmail.com