Được and mất
Khi phát hiện anh là người nhậu nhẹt quá nhiều, dù đã hứa hôn, em vẫn hủy. Anh năn nỉ, hứa hẹn và có chiều hướng thay đổi; cộng thêm lúc đó gia đình em chuẩn bị đi định cư ở nước ngoài nên cuối cùng em vẫn chấp nhận làm vợ anh. Đáng buồn là chỉ sau ngày cưới một năm thì chúng em ly hôn vì anh “ngựa quen đường cũ”, lại nhậu nhẹt bê tha. Sau ly hôn, em lặng lẽ chuyển chỗ ở, nhưng chỉ được nửa năm là anh tìm ra em, bổn cũ soạn lại, anh hứa hẹn, năn nỉ, em mềm lòng, lại chấp nhận anh.
Từ đó đến nay đã bốn năm, vợ chồng chỉ vui vẻ được vài tháng đầu. Khi em có thai, anh dần quay lại thói xấu. Em là trụ cột gia đình, lo hết mọi việc, thậm chí lo cả lương cho công nhân của anh (anh nhận làm công trình xây dựng). Sinh con, em phải sang cửa hàng đang kinh doanh tốt của mình để ở nhà chăm con. Anh đi làm cũng có đem tiền về, nhưng chỉ nhỏ giọt và vẫn thường xuyên nhậu nhẹt. Con được một tuổi, em mượn tiền gia đình quay lại kinh doanh, nhưng lại vỡ kế hoạch khi mang bầu đứa thứ hai. Rút kinh nghiệm, em không sang cửa hàng mà yêu cầu anh bỏ việc, phụ em quản lý. Ban đầu mọi việc cũng ổn. Về sau, thấy anh đã quen việc, em nghỉ hẳn chờ sinh. Thế là một ngày anh chỉ ghé cửa hàng khoảng hai tiếng buổi trưa. Sáng cà phê, chiều tối anh đi nhậu đến khuya. Vợ chồng gặp nhau được khoảng hai-ba tiếng buổi sáng nhưng cũng chẳng nói gì được vì không chiến tranh lạnh cũng chiến tranh nóng; ngày càng không tôn trọng nhau, thậm chí chửi thề, gọi nhau “tao - mày”.
Em đã hàng ngàn lần từ khuyên nhủ ngọt ngào, đến răn đe, chửi bới nhưng anh chẳng thay đổi. Thật ra, em biết anh yêu em, yêu con, nhưng chẳng lẽ vì thế mà em phải chịu đựng thói nhậu nhẹt của anh đến hết đời? Giờ em chỉ muốn sang Mỹ với gia đình mà không có anh. Mẹ em nói, sang Mỹ, chẳng ai có thời gian đi nhậu, lại toàn người phía gia đình em, anh sẽ không dám bê bối nữa. Em không sợ không nuôi nổi con, nhưng sợ con không có cha thì thiệt thòi cho con.
Em biết phải làm thế nào?
Ngọc (TP.HCM)
Em Ngọc mến,
Thư em rất dài và chi tiết, nhưng đáng lưu ý nhất là “em đã hàng ngàn lần từ khuyên nhủ ngọt ngào, đến răn đe, chửi bới, nhưng anh chẳng thay đổi”. Tuy nhiên, chồng em không hẳn là người xấu, vì chính em cũng ghi nhận “anh yêu em, yêu con”. Do vậy, Hạnh Dung hiểu và rất thông cảm với việc em cứ mãi “quay tới, quay lui”, dù rõ ràng em là một phụ nữ mạnh mẽ và khá quyết đoán. Chuyện tình cảm, biết làm sao cân đong đo đếm cho rõ ràng được; trong khi trái tim phụ nữ lại yếu mềm, vị tha.
Hạnh Dung nghĩ, em là người đủ tỉnh táo và sáng suốt để tự giải quyết vấn đề của mình, không cần đến những lời “bàn ra tán vào” của người ngoài. Vì thế, Hạnh Dung chỉ muốn nhắc là em không nên quá sa đà vào các chi tiết, vào những xung đột hàng ngày của vợ chồng; những thứ đó chỉ làm mình rối thêm, đôi khi nó còn chiếm quyền kiểm soát suy nghĩ, dẫn mình đến quyết định sai lầm do cảm tính nhất thời. Em nên cân nhắc cái lõi của vấn đề, từ hai yếu tố đã nêu ở trên: chồng em nhậu nhẹt bê tha không khuyên nhủ được, nhưng lại là một người chồng không đến nỗi nào vì vẫn yêu thương vợ con. Ở đời không bao giờ có sự hoàn hảo, được cái này, mất cái kia; nên mỗi người phải biết mình thật sự cần điều gì nhất để có sự chọn lựa đúng. Và, khi đã chọn mặt phải thì cũng nên mở lòng mà chấp nhận mặt trái. Với tâm thế như vậy, mới có thể ít nhiều cảm thông và ứng xử với nhau nhẹ nhàng được. Em cứ bức xúc mãi thì làm sao sống yên lành, không xung đột với chồng? Sang Mỹ định cư cũng là một lối thoát. Thay đổi môi trường, xác lập những mối quan hệ mới có thể làm người ta thay đổi phần nào lối sống. Tuy nhiên, em cũng đừng chủ quan như mẹ em, vì nếu bản chất là người ham nhậu nhẹt thì có đi đến đâu cũng vậy, khi đã ổn định được cuộc sống, thói quen xấu đó cũng sẽ thức dậy. Dù chọn lựa thế nào, Hạnh Dung cũng mong em tìm thấy niềm vui và hạnh phúc.
HẠNH DUNG (hanhdung@baophunu.org.vn)

Đăng bài viết của bạn bằng cách gữi bài viết về email cuchot86@gmail.com